Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 461 - Chương 461. Đồ Ngốc 1

Chương 461. Đồ ngốc 1 Chương 461. Đồ ngốc 1

Đồ ngốc 1

Bây giờ những drap giường, vỏ chăn này đều phải giặt sạch phơi khô, còn không biết có thể giặt sạch được dấu vết đã khô này không, nếu không giặt sạch… bản đồ do tiểu đồng chí nào đó học vẽ sẽ vĩnh viễn ở bên trên.

Tiểu Thang Viên đắc ý nói: "Em sẽ không đái dầm! Anh trai xấu hổ!"

Tuy Tiểu Thang Viên vẽ bậy lên drap giường như quả thật cô bé không đái dầm.

Tiểu Thang Viên ôm đùi của mẹ, làm mặt quỷ với anh trai Oa Bao Nhục, cô bé nói với Triển Ngải Bình vô cùng lớn: "Mẹ, mẹ nấu cơm cho anh ấy ăn!"

Oa Bao Nhục vô thức đáp: "Con không muốn!"

Triển Ngải Bình đau đầu chết mất: "Các con còn muốn ăn cơm mẹ nấu? Nằm mơ! Hôm nay mẹ đến nhà ăn gọi cơm!"

Nên để các con ngày ngày ăn cơm ở nhà ăn! Toàn được chiều!

Đợi tới tối Cố Thịnh về, anh còn chưa bước vào cửa nhà, đoàn trưởng La đã cun cút gọi anh, tiết lộ thông tin với anh: "Biết hôm nay vợ cậu làm gì không?"

Cố Thịnh cau mày: "Làm sao?"

Đoàn trưởng La liếc mắt: "Vợ cậu tới nhà ăn mua cơm về, cậu về sẽ có cơm ăn....Sau này nhà các cậu không nấu ăn nữa?"

Đoàn trưởng La thầm nghĩ Triển Ngải Bình mới làm mẹ hiền vợ thảo được mấy ngày, cô đã không làm nổi nữa rồi? Cơm cũng không muốn nấu, đoán chừng việc nhà khác cũng không muốn làm nữa.

Có phải cặp vợ chồng ở nhà bên cạnh sắp cãi nhau rồi không?

Tuy Trương Lệ Dung nhà anh ta có tính khí kỳ cục nhưng ít nhất vẫn ở nhà nấu cơm, bởi vì Trương Lệ Dung chê cơm tập thể không ngon, cũng chê đoàn trưởng La nấu ăn khó nuốt, cho nên cô ta tự nấu.

Cố Thịnh nói: "Vợ tôi đến nhà ăn mua cơm?"

Đoàn trưởng La thổn thức: "Mua không ít, cậu xem sắc trời cũng chưa tối, sao cô ấy không tự nấu cơm? Vợ cậu lười quá."

Có lần đầu tiên ắt có lần thứ hai, nhà bên cạnh mãi mãi không yên ổn.

Cố Thịnh nói: "Vậy tôi trở về quản cô ấy."

Đoàn trưởng La vui mừng trong lòng, anh ta cố áp chế khóe miệng cong lên: "Đúng đúng đúng, nên quản người phụ nữ này nhiều hơn."

Cố Thịnh gật đầu, anh sải bước vào nhà, đoàn trưởng La thì vui vẻ về viện nhà mình, anh ta nấp trong căn nhà nhỏ nối liền hai nhà, đợi nghe nhà bên cạnh cãi nhau.

Trương Lệ Dung nhíu mày nhìn anh ta: "Anh đang làm gì?"

"Suỵt suỵt suỵt!" Đoàn trưởng La nói: "Anh đợi nghe nhà bên cạnh cãi nhau."

Trương Lệ Dung sáng mắt lên: "Vậy sao?"

Hai vợ chồng họ tụm lại nghe trộm, chỉ có điều nửa ngày vẫn chưa nghe tiếng gì, con trai nhà mình lại khóc lên.

Cố Thịnh về tới nhà, anh tới bếp phát hiện hai hộp cơm chứ đầy đồ ăn, anh xoa cằm, mỉm cười chuồn tới trước mặt Triển Ngải Bình: "Quả nhiên hôm nay vợ anh lười rồi."

Triển Ngải Bình nâng mí mắt, nghe vậy cũng không giải thích thêm, nói thẳng: "Thu dọn chuẩn bị ăn cơm đi."

Trong ngữ khí của Cố Thịnh mang theo ba phần đùa bỡn: "Vợ anh không chỉ lười, còn phí tiền, hộp cơm đều là mới mua."

Triển Ngải Bình ôm ngực: "Nhà chúng ta đông người, mua hai hộp cơm lớn, tiện sau này đến nhà ăn mua cơm."

"Đi ăn cơm thôi."

Cố Thịnh: "Vợ ơi em đợi đã, anh nấu cơm riêng cho em ăn."

Triển Ngải Bình hiếu kỳ nói: "Anh không hỏi con trai và con gái anh đã làm gì?"

"Còn có thể làm gì, chắc chắn lại chọc em rồi."

Buổi tối nhà họ Cố ăn cơm, chia làm hai phái, Cố Thịnh cùng hai đứa trẻ ăn cơm do Triển Ngải Bình mua về từ nhà ăn, Triển Ngải Bình ăn cơm riêng một mình.

Cơm mới ra lò, mùi hương giăng lối, Cố Thịnh nấu riêng cho cô hai món.

Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ngồi bên cạnh cha, bị cha lạnh lùng nhìn, chỉ dám giận không dám nói, vừa uất nghẹn vừa ngoan ngoãn ăn cơm.

Chỉ có rau xanh và củ cải, họ thảm quá, cũng không phải thỏ con, tại sao chỉ ăn rau xanh và củ cải.

Hai anh em than khóc ăn cơm.

Cố Thịnh nói: "Ăn đàng hoàng cho xong!"

Một mình Triển Ngải Bình ăn cơm xong, Cố Thịnh dẫn bọn nhỏ đi rửa bát, cuối cùng còn hai vợ chồng đơn độc ở trong phòng, Triển Ngải Bình vừa chải tóc vừa nói: "Anh nói sao hai bọn nhỏ lại ngoan ngoãn ở trước mặt anh chứ?"

Ở trước mặt mẹ, cái miệng nhỏ lải nhải tố cáo lẫn nhau, ở trước mặt cha lại vô cùng ngoan ngoãn, không nói thêm gì.

"Còn có thể là gì? Trẻ nhỏ gian giảo, hai đứa nó chỉ dám bắt nạt kẻ yếu."

Triển Ngải Bình nhíu mày: "Anh mạnh em yếu? Tính khí của mẹ cũng không tốt, em cũng không chiều chúng."

Cố Thịnh cười khẽ: "Em còn không chiều chúng? Em đã bảo bọc con thành dạng gì rồi?"

"Chúng biết mẹ tức giận sẽ mềm lòng, cha tức giận sẽ không từ bi nhẹ tay."

Triển Ngải Bình tức giận nói: "Em cũng sẽ không từ bi nhẹ tay."

Bình Luận (0)
Comment