Đồ ngốc 2
Cố Thịnh ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói: "Hai bọn trẻ là do em vất vả mang thai mười tháng sinh ra, em nào nỡ chứ."
Tuy Hựu Hựu và Viên Viên cũng là con ruột của anh, nhưng anh là cha chúng, thiếu quá trình máu thịt tương liên với con cái giống như người mẹ.
Triển Ngải Bình nói: "Mẹ em nỡ, bà ấy đánh em rất mạnh, bà ấy còn thiên vị anh, bà ấy không thiên vị em."
Cố Thịnh cười nói: "Em là đương sự không rõ ràng bằng người ngoài."
"Mẹ em...." Triển Ngải Bình đột nhiên bị nghẹn lại, cô dừng lại ba giây, cuối cùng im lặng.
Vốn dĩ cô muốn nói lúc nhỏ mẹ muốn bớt việc đã dùng drap giường cũ quân dụng cho cô, cực kỳ quá đáng, con gái người ta đều là drap giường mới xinh đẹp.
Nhưng sao biểu hiện gần đây của con trai con gái lại dường như có chút ký ức vụn vặt xuất hiện.
Triển Ngải Bình đỏ mặt nói: "... Ài, em phát hiện con gái thật sự giống em."
Lúc nhỏ cô đã viết bậy vẽ bạ còn la ó.
Cố Thịnh nói: "Anh đã phát hiện từ lâu rồi."
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn cô: "Vậy em cảm thấy con trai giống anh, lúc nhỏ có phải anh cũng lén lút đái dầm không cho người lớn biết không?"
Cố Thịnh bất động thanh sắc phủ nhận: "Không có chuyện này."
Triển Ngải Bình nhìn anh không chớp mắt: "Anh thành thật khai ra, dù sao em sẽ nhớ lần sau về nhà mẹ chồng hỏi mẹ chồng."
Cô phải ghi lại vào quyển sổ nhỏ trước.
Cố Thịnh nói: "Em hỏi chuyện này bà ấy cũng không nhớ, em hỏi chuyện này làm gì?"
"Con trai anh đái dầm, nó còn biết che đậy."
"Em đã không biết nên nói nó phiền lòng hay là thông minh nữa."
Triển Ngải Bình nằm sấp trên người anh, nhìn anh từ trên cao: "Lúc nhỏ anh còn có tật xấu gì, anh thành thật khai ra, anh nhìn thấy cái gương bên đó chưa, con trai anh cũng giống cái gương đó, sẽ phản ứng chân thật quá khứ của anh."
Cố Thịnh: "Trên đời này không có một chiếc lá nào giống nhau, trò giỏi hơn thầy."
Triển Ngải Bình chớp mắt: "Chỉ cần tồn tại sẽ bị lộ thôi."
Cố Thịnh nói: "Em đừng vu vạ chuyện của con trai lên người anh, chưa biết chừng là giống em."
"Tuyệt đối đừng vu vạ chuyện đái dầm này lên người em, bởi vì em giống con gái anh, trước giờ em chưa từng đái dầm, nếu có một ngày em đái dầm, em chắc chắn sẽ quảng cáo, tuyệt đối không che giấu."
Dù sao thì trẻ con đái dầm cũng không phải chuyện hiếm có gì, không ít đứa trẻ đều có tật này, lúc nhỏ Triển Đại Bình Bình là đồ ngốc, tuyệt đối không xấu hổ vì chuyện này, thậm chí còn coi là bất ngờ: Xem! Con lại đái dầm!
Cố Thịnh: "...."
"Con trai anh lại xếp chăn ngay ngắn để che giấu!" Triển Ngải Bình vô cùng bội phục sự thông minh của Tiểu Oa Bao Nhục nhà cô.
"Đứa con gái nhạy bén của anh lập tức phát hiện nó có vấn đề, vạch trần chân tướng."
Cố Thịnh: "...."
"Hai đứa con trai con gái của anh thông minh như thế, em cũng không dám sinh thêm đứa thứ ba với anh." Triển Ngải Bình sờ bụng mình, sinh con giống như rút thẻ, cũng không biết sẽ rút ra một tấm thẻ gì.
Cha mẹ giống như hai cái bồn thẻ, hỗn hợp lại, sẽ tổng hợp thành một tấm thẻ gì?
Cố Thịnh bật cười: "Vậy thì chúng ta không sinh nữa, nuôi hai đứa con 'thông minh' này."
Vợ anh cứ liên tục xoắn xuýt.
"Em muốn sinh một đứa biết hát giỏi múa." Mình không có gì, chỉ hi vọng con cái có gì đó, Triển Ngải Bình phát hiện mình rất có lòng hiếu kỳ thử nghệ thuật khi còn bé.
Nhưng cô vẽ tranh xấu, hát lại lạc tông, múa… giáo viên chưa từng chọn cô.
"Ngày mai em cũng đổi mới drap giường của con trai anh, đừng lưu lại cái ảnh tã lót ở đó."
Con trai và con gái nhà họ đều phá drap giường, nếu sau này còn như vậy, cô cũng móc ra cách cũ của mẹ cô.
Cố Thịnh nói: "Người ta cũng không tới phòng con trai con gái em xem."
Cố Thịnh không có tiếp xúc quá nhiều với Tạ Uyển và Tần Lộ, lớn lên thì càng không có dính dáng gì, không hiểu tâm lý trịnh trọng như vậy của vợ.
Triển Ngải Bình phiền muộn trong lòng: "Ít nhất không thể mất mặt, Tần Lộ sẽ dẫn con gái của cậu ấy tới, em sợ em sẽ ngưỡng mộ con của cậu ấy, con giống mẹ, chắc chắn cũng nhiều tài nghệ giống như cậu ấy lúc nhỏ."