Nhảy múa 1
Triển Ngải Bình cười nói: "Đúng vậy, Viên Viên nhà tớ thích vẽ tranh."
Cho dù vẽ không đẹp, cô cũng có kính lọc mẹ ruột, không ngăn cản sở thích của con gái.
Tần Lộ nói: "Vậy à? Biết vẽ tranh? Vậy vẽ một bức cho dì xem thử."
Oa Bao Nhục đắc ý nói: "Dì ơi, để cháu vẽ là được!"
Triển Ngải Bình: "?!!!!!"
Con trai cô còn biết vẽ tranh? Cô chưa từng nhìn thấy Oa Bao Nhục cầm bút vẽ bao giờ.
Oa Bao Nhục tùy ý lấy một chiếc bút chì, vẽ xoạt xoạt xoạt lên giấy, nó không vẽ thứ gì khác mà là đĩa trái cây ban nãy, tuy chưa học phác họa một cách hệ thống nhưng nó thuận tay vẽ một bức đã sống động như thật.
Triển Ngải Bình kinh ngạc, con trai nhà cô giống cha nó, rất có thiên phú hội họa.
Tần Lộ nhìn thấy đồ do Oa Bao Nhục vẽ ra, sắc mặt cô ta sầm lại, có hơi khó coi.
"Cháu vẽ đẹp hơn em gái!"
Triển Ngải Bình nói: "Thật sự vẽ không tồi, giống cha chúng, có thiên phú vẽ tranh."
Tuy hôm qua đứa nào cũng đều vẽ drap giường.
"Mẹ ơi mẹ ơi! Con cũng biết múa! Con cũng muốn múa!"
Tiểu Thang Viên thấy anh vẽ tranh, cô bé cũng muốn thể hiện tài nghệ.
Triển Ngải Bình ngơ ra: "Viên Viên muốn múa?"
Bình thường cũng không thấy cô bé nhảy múa bao giờ.
Tạ Uyển chớp mắt: "Để con gái nhà cậu múa một điệu xem xem!"
Tần Lộ nói: "Con của cậu cũng học ballet?"
Tiểu Thang Viên nói: "Mẹ ơi, con biết múa chim công."
Nói xong, Tiểu Thang Viên bắt đầu múa, tay chân của cô bé linh hoạt, tư thế múa uyển chuyển lưu loát, tuy linh động, giữa các động tác cũng ngập tràn cảm giác có lực, nhanh chậm hài hòa, lúc chậm tư thái ưu mỹ, lúc nhanh như chim yến lướt nước, cho dù động tác vẫn rất thô và đơn giản nhưng đã có dáng vẻ của vũ đạo.
Đây là lúc ở trên xe, cô bé học trộm khi xem các chị trong núi múa.
Triển Ngải Bình chấn kinh: "?!!! Viên Viên nhà chúng ta múa thật đẹp!"
Tần Lộ ngơ ngác: "....Đây thật sự là con của cậu?"
Tạ Uyển thật sự quá ngưỡng mộ: "Tớ ngưỡng mộ hai cậu quá, tớ cũng muốn có một đứa con gái biết múa!"
"Thầy Trương, sau này chúng ta sinh một đứa con gái đi."
Trương Thư Dương nhìn Tiểu Oa Bao Nhục, so với con gái, anh ta muốn một đứa con trai hơn.
Tần Lộ không kìm chế được sắc mặt, con gái của Triển Ngải Bình lại múa đẹp hơn con gái cô ta, sao có thể chứ?
Tần Lộ nói: "Con gái của cậu học múa bao lâu rồi?"
Triển Ngải Bình: "Nó… cũng chỉ là tùy tiện học thôi."
"Cậu cứ giả vờ đi, chắc chắn đã tìm một giáo viên múa dân tộc cho con bé, cậu định sau này cho nó làm lính văn nghệ?"
Triển Ngải Bình: "... Không có."
Cô và cha của bọn trẻ vốn không ngờ con sẽ có thiên phú nghệ thuật.
Triển Ngải Bình cô lại sinh được một đứa con gái biết múa, là mẹ ruột, đồng chí Tiểu Triển đã rơi vào trong mê mang bay bổng.
Triển Ngải Bình luôn không có tư cách tham gia văn nghệ biểu diễn vũ đạo khi còn bé vô cùng kích động.
Triển Ngải Bình đắc ý nói: "Viên Viên, đợi cha về, chúng ta nhảy cho cha xem!"
Tuy có khách ở đây nhưng cô đã không màng tới khách nữa, sinh được một đứa con gái biết múa, Triển Ngải Bình hận không thể cho cả thiên hạ biết.
Tiểu Thang Viên nhớ tới rau xanh và củ cải hôm qua, tức giận nói: "Không nhảy cho cha xem!"
Oa Bao Nhục tán đồng: "Đúng, không cho cha xem!"
Tạ Uyển cười đùa nói với Triển Ngải Bình: "Giận dỗi cha như vậy? Xem ra bọn trẻ nhà cậu đều thiên vị cậu."
Triển Ngải Bình: "...."
"Đợi cha chúng về cậu sẽ biết."
Cha là đầu bếp chính trong nhà, là "phụ mẫu cơm áo" tinh chuẩn của hai đứa trẻ, ở trước mặt người ngoài, hung hăng đánh đấm, ở trước mặt cha, vâng vâng dạ dạ lấy lòng.
Đợi tới lúc Cố Thịnh về, Tiểu Thang Viên có thể chất tốt chạy vèo ra, cô bé ôm đùi cha, hóa thân thành tiểu ngọt ngào, giọng nói đã ngọt lên mấy độ:
"Cha, Viên Viên múa cho cha xem!"
Tiểu Thang Viên cũng không ngờ người lớn sẽ thích cô bé múa như vậy, đều khen cô bé!
Hóa ra còn có thể đổi được lợi ích như thế này?
Cố Thịnh lập tức áp dụng phương pháp, bế con gái ở trước mặt, trong đầu suy nghĩ sách lược, đồng chí Cố nhớ tới dáng vẻ Triển Ngải Bình nhảy múa lúc nhỏ, lại nhìn Tiểu Thang Viên mặt mũi giống mình, thầm nghĩ vẫn phải cơ trí ngăn cản hành vi của con gái thật sớm.
"Ngoan, Viên Viên, sau này chúng ta hãy múa."
Tốt nhất là đừng múa.
"Buổi tối cha dạy con vẽ tranh."
Tiểu Thang Viên ôm cổ cha, gật đầu nói: "Được ạ."
So với nhảy múa học qua loa là biết, cô bé thích vẽ tranh có độ khó hơn.
Cố Thịnh bế con gái đi vào, Triển Ngải Bình vừa thấy anh, tâm trạng vẫn còn bay bổng, nụ cười trên mặt vẫn còn đó, Cố Thịnh cười nhìn cô: "Bạn bè cũ tới, tâm trạng tốt như vậy?"
Triển Ngải Bình thầm nghĩ tâm trạng cô tốt là vì con trai biết vẽ tranh, con gái biết múa, bọn trẻ nhà cô thật sự có tài nghệ, điều này chứng tỏ trên người người mẹ ruột như cô vẫn có chút tế bào nghệ thuật.