Nhảy múa 2
"Cố lão ngũ, về rồi? Ây yo, hai vợ chồng các cậu, tướng mạo này đúng là trời đất tạo nên, không có gì để nói."
Tạ Uyển nhìn thấy Cố Thịnh, thầm nghĩ anh cưới được một đại mỹ nhân như vậy, thật sự không phải là hoa tươi cắm bãi phân trâu, quả thật Cố lão ngũ rất anh tuấn, một thân quân trang thẳng tắp, dáng người thẳng thốn, dung mạo bảnh bao, hai người sinh con, cũng đều thừa hưởng tướng mạo của cha mẹ, chắc chắn sẽ không xấu.
Khi Tần Lộ nhìn thấy Cố Thịnh, tim đập chậm một nhịp, cô ta cười nói: "Cố ngũ, cậu còn nhớ tôi là ai không?"
Cố Thịnh nhà vợ mình, Triển Ngải Bình nói: "Cậu ấy là Tần Lộ, đây là con gái Chu Đình của cậu ấy, lớn hơn Viên Viên nhà chúng ta một tuổi."
Cố Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Viên Viên nhà chúng ta vừa mới múa, múa rất đẹp!"
Cố Thịnh cười nhìn cô: "Vậy sao?"
Triển Ngải Bình hơi kích động đẩy đẩy khuỷu tay của anh, nếu không phải vì có người ngoài ở đây, cô muốn ôm thân mật Cố Thịnh để chúc mừng một chút.
Họ lại mở hộp bí mật, sinh được một đứa con gái biết múa!
Cố Thịnh không nói gì nhiều, anh đi xuống bếp nấu ăn, oán khí của hai đứa con quá lớn, cũng không ăn ở ngoài nữa, hôm nay cha xuống bếp nấu một bữa cho hai đứa, để nghênh đón khách, Triển Ngải Bình đã mua không ít nguyên liệu, Cố Thịnh cũng về sớm hơn bình thường.
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên giống như mèo ngửi được mùi mỡ, chúng theo sau mông của cha làm thành cái đuôi nhỏ, giám sát cha nấu ăn.
Chúng muốn làm hai tiểu giám công.
Triển Ngải Bình dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ba người họ đi vào bếp, đợi lúc hồi thần lại mới phát hiện Tạ Uyển vô cùng kinh ngạc nhìn cô.
"Sao vậy?"
Tạ Uyển nói: "Không có, ban nãy đột nhiên nghĩ tới tình cảm của hai vợ chồng các cậu thật tốt."
"Lúc hai người vừa mới kết hôn, thật sự tưởng sẽ cãi nhau mỗi ngày!"
Triển Ngải Bình nói: "Nếu thật sự cãi nhau thì sao lại kết hôn?"
Tạ Uyển nói: "Bây giờ tớ cảm thấy khi nhỏ chính là Cố lão ngũ thích cậu mới chọc cậu."
Triển Ngải Bình mỉm cười: "Bây giờ cậu mới nhìn ra."
"Hay cho Triển Đại Bình Bình cậu, liếc mắt đưa tình với người ta ở trước mặt tớ."
Triển Ngải Bình nói cười vài câu với Tạ Uyển, Tần Lộ bên cạnh không chen vào, cô ta chủ động nói: "Các cậu nói chuyện, tớ vào bếp phụ."
Tạ Uyển nói: "Cậu đừng đi, để thầy Trương của chúng ta đi, thầy Trương đi học hỏi."
Lúc này, Tạ Uyển cảm thấy hơi khác lạ, cô nam quả nữ cùng chung một phòng có phải không tốt lắm, tuy còn có hai đứa nhỏ nữa. Tần Lộ mỉm cười chỉ đành tiếp tục ngồi đó.
"Mẹ ơi!" Tiểu Thang Viên chạy tới, Triển Ngải Bình bế cô bé, con gái thủ thỉ bên tai cô: "Lén lút nói với mẹ, cha muốn nấu món mẹ thích ăn nhất."
"Cha lén mua thịt về."
Triển Ngải Bình cười xoa đầu con gái: "Vậy sao? Đúng là tiểu trinh sát của mẹ."
Đâu chỉ là lính văn nghệ, rõ ràng con gái của cô còn có thiên phú làm lính trinh sát.
Tạ Uyển ở bên cạnh nhìn mẹ con các cô tương tác, rất ngưỡng mộ: "Thật ngưỡng mộ tình cảm mẹ con của các cậu như thế này, tớ cũng muốn một đứa con gái."
Con gái thật sự là chiếc áo bông ấm áp bảo bối của mẹ.
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn cô ấy: "Trước kia tớ còn ngưỡng mộ tình cảm giữa cậu và mẹ cậu."
"Mẹ cậu thật sự rất thương cậu."
"Tớ và mẹ tớ?" Tạ Uyển cười: "Lúc nhỏ tớ siêu ngưỡng mộ người mẹ giống như dì Ngãi."
Triển Ngải Bình: "? Cậu còn ngưỡng mộ tớ và mẹ tớ?"
Triển Ngải Bình chưa từng nghĩ lại sẽ có người ngưỡng mộ cô có một người mẹ như thế.
"Bình Bình, dì Ngãi mới thương cậu."
Triển Ngải Bình: "Có sao?"
"Có chứ, lúc cậu còn nhỏ, cậu muốn cái gì, mẹ cậu đều mua cho cậu...Mấy đứa bọn tớ đều rất ngưỡng mộ cậu, cậu luôn có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi."
Ở trong mắt Tạ Uyển, nếu không phải Ngãi Phi Hồng chiều con gái, cũng không nuôi ra được tính cách ngạo nghễ đó của Triển Ngải Bình lúc nhỏ, Triển Ngải Bình muốn cái gì, cô liền dám đòi cái đó, mà ở trong nhà Tạ Uyển, mẹ của cô ấy không có việc làm, còn sống nhờ trong tay cha, rất nhiều yêu cầu, cô ấy vốn nghĩ cũng không dám nghĩ, càng đừng nói là đòi.
Nếu không phải có Ngãi Phi Hồng ở phía sau chống lưng, Triển Ngải Bình đâu thể cãi nhau đánh nhau với con trai út của nhà họ Cố lâu như thế.
Cho nên từ nhỏ tới lớn, mẹ của Tạ Uyển đã dạy cô ấy, bất luận kiếm được bao nhiêu tiền đều phải có một công việc cho riêng mình, có thể nuôi sống mình.
Bây giờ cô ấy làm giáo viên, công việc nhàn rỗi, lương đủ tiêu, Tạ Uyển rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không ngưỡng mộ người ta làm phu nhân đoàn trưởng, phu nhân cục trưởng gì đó.
Nhưng.....
"Nói thật đó, tớ thật sự không ngờ Cố lão ngũ còn biết nấu cơm."
"Có phải là Bình Bình cậu nấu cơm quá dở không..."