Mỗi người có chí hướng riêng 1
Cố Thịnh nấu một bàn thức ăn lớn, bưng ra cùng Trương Thư Dương, Tạ Uyển nhìn các món ăn đa dạng đó, suy nghĩ tay nghề của Cố lão ngũ rất đỉnh.
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên chuẩn bị ăn cơm nên cực kỳ ngoan ngoãn, an tĩnh ngồi ở bên bàn, không cãi cũng không ồn ào.
Trương Thư Dương kỳ quặc hỏi: "Hai đứa nhỏ nghe lời như vậy?"
Trước đây trong miệng còn chê cha, ở trước mặt Cố Thịnh lại ngoan ngoãn như vậy?
Tiểu Thang Viên ôm bát thành thật nói: "Chúng cháu rất ngoan."
Oa Bao Nhục gật đầu: "Yêu cha mẹ nhất."
Tạ Uyển bật cười: "Bình Bình, hai đứa con của cậu lật mặt rất nhanh."
Cố Thịnh xoa má của hai đứa con, giáo huấn nói: "Hai đứa chỉ biết ở nhà bắt nạt vợ cha."
Tiểu Thang Viên lắc đầu: "Không có."
"Con cũng không có."
Triển Ngải Bình đá anh một cái: "Anh đừng nói lung tung, bọn trẻ còn có thể cưỡi lên đầu em sao?"
Cố Thịnh nói: "Vợ ơi em đó, chỉ được cứng miệng nhưng mềm lòng."
Tần Lộ nếm thử vài miếng, phát hiện Cố Thịnh nấu cơm còn ngon hơn thầy Chu, chồng của cô ta, Trương Thư Dương và Tạ Uyển bên cạnh cũng nếm ra được: "Bình Bình, tay nghề của chồng cậu không đơn giản, ngon hơn cả nhà hàng người ta."
"Trước đây tớ cảm thấy thầy Chu nhà Tần Lộ nấu ăn ngon nhất, bây giờ chồng cậu mới là người đàn ông nấu ăn ngon nhất mà tớ từng gặp! Đã luyện bao lâu rồi?"
Cố Thịnh: "Sau khi vợ tôi mang thai thì tôi đã nấu ăn, không nỡ để cô ấy động tay."
Tạ Uyển nói: "Lúc cậu không có nhà thì sao?" So với đàn ông bình thường, thời gian về nhà của quân nhân sẽ ít hơn.
Triển Ngải Bình: "Còn có thể thế nào, tớ tự nấu thôi."
Tiểu Thang Viên nói: "Mẹ cũng nấu ăn rất ngon."
Triển Ngải Bình cảm động nói: "Con gái, cuối cùng con cũng nói ra được một câu công đạo."
Oa Bao Nhục nói: "Nhưng cha nấu ăn ngon hơn."
Mẹ nấu ăn là cơm gia đình bình thường, đồ ăn cha nấu là mặt hàng xa xỉ hiếm hoi, còn củ cải và rau xanh mua về từ nhà ăn, đó chính là pháo lửa của kẻ thù.
Không cho hàng xa xỉ, còn phải chịu đựng pháp lửa của kẻ thù, thật sự đau đớn.
Tần Lộ nói: "Thấy tình cảm của hai người rất tốt, chắc không phải là chúng tớ tới, hai người giả vờ chứ?"
Đối với chuyện này, Tần Lộ rất có kinh nghiệm, cô ta và thầy Chu mới đầu là vợ chồng ân ái xa gần đều hay, cho dù bây giờ tình cảm đã nhạt đi, sắp ly hôn rồi, vì không thể mất mặt trước người ngoài, họ vẫn biểu hiện ra dáng vẻ ân ái như thường.
Cố Thịnh nói: "Tìm người ở đại viện chúng tôi hỏi thử là biết, lẽ nào còn có thể giả ba bốn năm?"
Tạ Uyển cười nói: "Hàng xóm cách vách nhà các cậu nói Bình bình là một người vợ tốt hiền lành biết săn sóc, còn nói cậu ngày ngày về nhà giáo huấn vợ."
Cố Thịnh: "....."
"Tôi về nhà giáo huấn vợ mỗi ngày?" Cố Thịnh nhìn Triển Ngải Bình: "Vợ, anh nào dám."
"Những người họ Cố trong nhà bọn cháu đều nghe lời mẹ."
Oa Bao Nhục bên cạnh âm u thở dài một hơi, giống như ông cụ non.
Triển Ngải Bình: "Một đứa trẻ ba tuổi như con than thở cái gì."
Con trai lớn luôn làm ra vẻ dày dặn kinh nghiệm.
Oa Bao Nhục nói: "Sau này con cũng sẽ biến thành bộ dạng này của cha sao?"
Triển Ngải Bình bật cười: "Con đừng nghĩ quá nhiều."
Tiểu Thang Viên vui vẻ nói: "Vậy em sẽ biến thành bộ dạng này của mẹ!"
Cố Thịnh nói: "Con cũng đừng nghĩ quá nhiều."
Anh em mặn ngọt: "....."
Tạ Uyển buồn cười nói: "Hai đứa con nhà cậu rất thông minh."
Chu Đình cầm bát đũa ăn cơm, cô bé nhìn hai anh em Oa Bao Nhục không vui lắm, vốn dĩ nên khen cô bé múa đẹp, nhưng người lớn đều đang nói cặp anh em nhỏ này.
Đứa em gái đó cũng biết múa, múa còn đẹp hơn cô bé.
Cô bé không thể thành tiêu điểm được mọi người chú ý, điều này khiến Chu Đình không chấp nhận được.
Chu Đình nhìn Tần Lộ, náo loạn nói: "Mẹ, con muốn về nhà!"
Tần Lộ miễn cưỡng cười nói: "Sao vậy?"
"Con muốn ăn cơm cha nấu."
Tần Lộ: "Con bé nhớ nhà rồi, mẹ hát một bài cho con được không?"
Nói xong, Tần Lộ hắng giọng, trực tiếp hát một bài 《 hoa lài 》, mấy người Trương Thư Dương rất nể mặt, nói cô ta hát hay, tâm trạng của Tần Lộ vui vẻ lên.
Cô ta giống với con gái, hi vọng trở thành tiêu điểm mà tất cả mọi người đều chú ý, Tần Lộ không nhịn được đặt ánh mắt lên người Cố Thịnh, nhưng Cố Thịnh lại nhìn Triển Ngải Bình ở bên cạnh.
"Triển Ngải Bình, hay là cậu cũng hát một bài, con gái cậu múa rất đẹp, thế này đi, cậu hát, để con gái cậu múa theo tiếng hát của cậu." Tần Mộc giả vờ không biết Triển Ngải Bình hát lạc nhịp lại dở, mỉm cười đề nghị.
Triển Ngải Bình: "Tớ không hát đâu."
"Nể mặt đi mà, mấy bạn bè cũ như chúng ta hiếm khi tụ tập, cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn cũng hát rất hay."
Tạ Uyển giải vây: "Hay là tớ hát một bài."
Cô ấy biết Triển Ngải Bình hát rất dở.
Cố Thịnh nói: "Tôi hát cho."