Tạ Uyển ở chỗ Triển Ngải Bình ba ngày, cô ấy phải về rồi, trước khi về, Triển Ngải Bình nói với cô ấy: "Trước khi quyết định kết hôn, có thể thận trọng suy nghĩ kỹ thêm."
Tạ Uyển cười nói: "Cậu còn không biết thẹn nói tớ."
"Nhưng… cậu nói đúng." Tạ Uyển gật đầu: "Quả thật phải cân nhắc thêm."
Trước kia, Tạ Uyển muốn tìm một người chồng đối xử ân cần chu đáo với mình, nhưng mấy hôm nay, sau khi cô ấy nhìn thấy vợ chồng Cố Thịnh và Triển Ngải Bình, cô ấy mơ hồ cảm thấy có hơi sai khác.
Sự quan tâm mà Trương Thư Dương dành cho cô ấy cho cô ấy một cảm giác qua loa lấy lòng.
Trên thực tế, trước kia Tạ Uyển cũng đã phát giác được điểm này, nhưng cô ấy nói với mình, quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, có thể tìm được một người chồng, ít nhất về thái độ, anh ta nguyện làm, nguyện đi dỗ cô ấy là được, con người phải biết đủ, nam nam nữ nữ còn không phải là ghép lại sống qua ngày.
Có lẽ Trương Thư Dương không quá tốt, nhưng người khác còn tệ hơn, cô ấy chưa từng thấy ai tốt hơn, cho dù là cuộc hôn nhân của Tần Lộ mà cô ấy từng cảm thấy tốt, đều là giả.
Triển Ngải Bình cười nói: "Chúc cậu hạnh phúc, tìm được một đối tượng thích hợp."
Tạ Uyển đi rồi, gia đình bọn họ lại khôi phục yên bình, drap giường lúc trước lại có thể lấy ra dùng rồi, cuối cùng Triển Ngải Bình cũng không khắc chế được sự kích động của mình, buổi tối bổ nhào vào lòng Cố Thịnh cọ lung tung.
"Anh năm, chúng ta sinh thêm một đứa hát không lạc nhịp đi!" Bởi vì quá vui vẻ, Triển Ngải Bình cũng mở miệng gọi anh năm.
Con gái của cô biết múa, con gái có thể vẽ tranh...cứ cảm thấy gen tế bào nghệ thuật trên người cô được khai thác rồi.
Cố Thịnh nằm trên giường, mặc cho người trên thân đè trên ngực anh, trong mắt anh nồng đậm ý cười: "Đây là chuyện em muốn sinh là có thể sinh được?"
"Từ sau khi em phát hiện con gái của chúng ta biết múa, thật sự là nửa đêm cũng có thể cười tỉnh."
Cố Thịnh ôm vợ mình, hai hôm nay cho cô thể diện mới không vạch trần niềm vui của người mẹ ngốc này, nửa đêm không ngủ được, ngồi dậy cười ngốc.
Triển Ngải Bình nói: "Sau này chúng ta tìm một giáo viên vũ đạo cho con gái đi."
Triển Ngải Bình muốn tìm giáo viên vũ đạo cho con gái, không muốn lãng phí thiên phú của cô bé, nhưng cũng không vội tìm giáo viên, chuyên môn huấn luyện tiểu Thang Viên múa.
Con gái còn quá nhỏ, khung xương vẫn chưa phát triển hoàn toàn, Triển Ngải Bình sợ một số động tác vũ đạo khó sẽ khiến con gái bị thương, so với có một đứa con gái biết múa, cô hi vọng có một đứa con gái khỏe mạnh vui vẻ hơn.
"Từ từ tìm, không thể tìm người không chuyên nghiệp được." Sắp tới năm 75 rồi, đợi thêm hai ba năm nữa, nhân tài xã hội sẽ lưu động lên, kinh tế cũng sẽ phát triển, tới khi đó tìm một giáo viên thích hợp cho con gái cũng không muộn.
Triển Ngải Bình ôm mặt của Cố Thịnh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cô đột nhiên rất thích gen của anh.
Gen của cả hai dung hợp va chạm nhiều một chút.
"Anh năm, sinh thêm cho anh hai đứa."
Cố Thịnh lật người đè cô dưới thân, anh dán bên tai cô khàn giọng nói: "Vợ, em đừng ầm ĩ nữa, em còn ầm ĩ nữa anh sẽ được voi đòi tiên."
"Tùy tiện nói muốn sinh con cho anh như vậy, có biết là không thể kích thích đàn ông bừa bãi không."
Cố Thịnh làm xong biện pháp an toàn: "Không vội sinh con, chúng ta thảo luận một chút quá trình sinh con đã."
*
Đoàn trưởng La đợi nhà bên cạnh cãi nhau, chỉ đáng tiếc đã đợi mấy ngày cũng không nghe thấy tiếng cãi nhau của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình.
Tình cảm vợ chồng người ta còn càng thêm keo sơn, tình ý sâu đậm trong ánh mắt đó, cho dù anh ta mù cũng nhìn ra được.
Một người tưới nước trong viện, một người giặt quần áo, hai người đều đưa mắt nhìn nhau mấy cái.
"Con đã mấy tuổi rồi? Đâu ra dính như vậy?"
Trong lòng đoàn trưởng La mắng mỏ, so với về nhà, anh ta muốn tăng ca ở đơn vị hơn, nhưng anh ta lại không tăng ca được, vẫn phải về nhà.
Chủ nhiệm Lý ôm con an tâm đi tới hai nhà bọn họ, vừa đi vừa gật đầu: "Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, hai nhà này đều rất an ổn."
Trước kia, chủ nhiệm Lý lo đoàn trưởng La cãi nhau với Trương Lệ Dung, kết quả hai người họ càng sống càng bình yên.
Không có việc gì thì tốt.
Sau cái lần Tiểu Thang Viên biểu diễn dáng múa trước mặt cha mẹ, cô bé trở nên ngày càng thích múa, cô bé cũng có lòng hư vinh của trẻ con, mẹ khen cô bé, cô bé được cổ vũ, vui vẻ múa trước mặt mẹ.
Triển Ngải Bình cũng không có trình độ thưởng thức nghệ thuật gì, con gái tùy ý nhảy nhảy cô cũng vui, vốn dĩ cô không kỳ vọng con có thể trở thành một diễn viên múa lợi hại gì.
Chỉ cần có thể vào tiểu học, nhà trẻ diễn văn nghệ thực hiện tâm nguyện khi nhỏ của mẹ là được.
"Tiểu Thang Viên nhà chúng ta múa rất đẹp!"
Mỗi lần Triển Ngải Bình nhìn thấy con gái nhảy múa đều vui vẻ, cô tết bím xinh đẹp cho con gái, dùng máy may may váy mới cho cô bé.
Tiểu Thang Viên được mẹ sửa soạn thành một tiểu thục nữ xinh đẹp, mặc chiếc váy liền áo đẹp, giày da, vớ trắng, trên đầu còn có chiếc cài thỏ nhỏ, kẹp tóc và dây thun xinh đẹp.
Tiểu Thang Viên nhảy múa đơn giản xong, gò má ửng đỏ lên, cô bé nhào nhào lòng mẹ dịu giọng làm nũng: "Mẹ ơi… con phải ăn đồ ngon mới có sức nhảy múa."
Triển Ngải Bình không kháng cự được sự thân mật và làm nũng của con gái, cô bồng cục bông nhỏ của mình, vui vẻ nói: "Để cha về nấu đồ ngon cho con và anh."