Vừa nghe Cố Tương Nghi nói xong, Triển Ngải Bình có loại cảm giác vô cùng không ổn.
Triển Ngải Bình ngây người nói: "… Hai đứa sẽ không?"
Trong đầu cô nháy mắt nghĩ đến một người, nghĩ đến lời đùa lúc trước.
Cố Tương Nghi giả vờ ngây ngốc nói: "Chị dâu, hai nhà chúng ta thân càng thêm thân."
Triển Ngải Bình: "?!!!!"
"Chị dâu, em làm em dâu chị ——" Cố Tương Nghi còn chưa nói hết lời đã trực tiếp vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Triển Ngải Bình ở lại tại chỗ, cô đã bị chấn động chưa hoàn hồn lại được, mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng rồi.
Triển Ngải Bình không đi tìm Cố Tương Nghi, mà trở lại tìm Cố Thịnh nói chuyện, cô vô cùng phiền muộn: "Xong rồi, Cố Lão Ngũ, xong rồi… Anh biết người yêu của em gái là ai không?"
Triển Ngải Bình theo bản năng cảm thấy năm nay sẽ vô cùng đặc sắc.
Trái lại Cố Thịnh giống như người không liên quan: "Em gái nhà anh với em trai nhà em quen nhau?"
Triển Ngải Bình: "… Tại sao anh biết?"
"Nhìn biểu hiện của em là đoán ra." Trong lòng Cố Thịnh thật sự không có cảm giác đặc biệt gì, em vợ biến thành em rể anh, anh cũng không đến mức khó có thể chấp nhận.
Hai gia đình biết gốc rễ lẫn nhau, trái lại yên tâm hơn, ít nhất không cần lo lắng Tiểu Muội bị gạt.
Nếu hai người bọn họ quen nhau thật cũng coi như là lương duyên một đôi.
Triển Ngải Bình chớp mắt một cái: "Anh đoán ra rồi mà vẫn không sốt
ruột à?"
Cố Thịnh cười nói: "Vợ, có gì phải sốt ruột, hai nhà chúng ta thân càng thêm thân."
Triển Ngải Bình: "…"
Cẩn thận ngẫm lại, quả thực không có gì phải bận tâm, đều là người trong nhà, không có gì xấu.
Cô cũng không cần lo lắng em trai bị gạt, tìm một cô vợ phiền phức; Cố Thịnh cũng không cần lo lắng em gái bị lừa, tìm người chồng quá tâm cơ.
Triển Ngải Bình: "Hai người bọn họ ở bên nhau, chúng ta còn bớt việc."
"Đúng, đúng thế, em nghĩ thoáng rồi."
Triển Ngải Bình: "Sau này hai đứa nó cãi nhau thì tiêu, em vừa làm chị gái vừa làm chị dâu cũng không biết đứng bên nào…"
Cố Thịnh: "Em đứng bên có lý đi."
Triển Ngải Bình: "…"
"Được rồi được rồi, chuyện của hai chúng nó, tự chúng nó quyết định."
Trên mặt Cố Thịnh âm thầm nở nụ cười: "Đúng không, cũng để em bớt bận tâm."
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Thịnh nâng hàm đăm chiêu nói: "Thật muốn thấy tận mắt sắc mặt của lão Cố…"
Sau khi nghĩ thế, anh vẫn chưa hết thòm thèm.
Triển Ngải Bình: "Có thằng con có hiếu như anh, cha chồng đúng là không dễ dàng."
Lần này tết đến đoàn tụ giống như bức tranh sơn dầu, năm màu sặc sỡ.
Cô quả thật muốn nhìn thấy sắc mặt của Triển Bác và Chu Kiều Dung.
Triển Ngải Bình ho khan một tiếng: "Khụ khụ ——"
Cô cũng là đứa con gái ngoan.
Ngày hôm sau, Triển Ngải Bình gọi điện thoại cho Triển Minh Chiêu, ngược lại Triển Minh Chiêu không hề lảng tránh, đàng hoàng nhận điện thoại, "Chị ——"
Triển Ngải Bình phô trương thanh thế: "Tiểu Muội đã khai báo hết thảy mọi chuyện với chị rồi."
Triển Minh Chiêu nói: "Đúng vậy, chúng em đang quen nhau."
Triển Ngải Bình: "… Thật à? Có thật lòng không?"
"Thật lòng."
Triển Ngải Bình: "Vừa khéo, tết này cùng về nhà đi, nếu hai đứa các em nghiêm túc, vậy thì chuẩn bị chuyện kết hôn, gặp cha mẹ hai bên đi."
"… Có phải là hơi nhanh không?"
Triển Ngải Bình: "Đây mà tính là nhanh hả? Chị với anh rể kết hôn còn nhanh hơn."
Triển Minh Chiêu: "Vậy được —— Đúng rồi, chị, em xuất ngũ trước rồi lại kết hôn."
"Em xuất ngũ đi, em cứ xuất ngũ." Triển Ngải Bình nói: "Vừa vặn chị muốn tận mắt thấy em giặt quần áo, nấu cơm, trông con."
"Này có gì đâu." Triển Minh Chiêu cười không cần mặt mũi: "Em học theo anh rể
mà."
Triển Ngải Bình nói: "Em xuất ngũ rồi, em muốn làm gì?"
Triển Minh Chiêu nói: "Em muốn đến quán trà làm một nhân viên quang vinh!"
Triển Ngải Bình: "…"
Đi đi đi đi.
*
Lại đến cuối năm, Triển Ngải Bình đến viện quân y hơn một năm, việc đào tạo của cô cũng sắp kết thúc rồi, năm sau cô phải về bệnh viện Nham Tâm.
Viện trưởng Hứa vẫn giữ cô lại, Triển Ngải Bình vẫn quyết định không ở lại.
Trước khi nghỉ, Triển Ngải Bình sửa sang lại một phần tài liệu đưa đến trường y ở thị trấn, kỹ thuật giải phẫu mà trước đó cô viết mặc dù chưa có chính thức xuất bản nhưng đã thành tài liệu giảng dạy ở trường y rồi.
Một hai năm trôi qua, cô lục tục ra những tài liệu giảng dạy tốt hơn.
"Tiểu Triển à, cháu trở về thì chức viện trưởng này sẽ là của cháu."
Đúng, cô phải về làm viện trưởng, còn muốn dự định xây thêm tòa nội trú để chữa bệnh và chăm sóc cao năm, sáu tầng nữa.