Cuối tháng một năm 1975, còn chưa đến tết, tháng hai âm lịch mới ăn tết, tháng một ở đây cũng không quá lạnh, chỉ có vài ngày giảm nhiệt độ, vào buổi trưa mặt trời mới ló dạng mà còn thấy nóng.
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đã hơn ba tuổi, cún con trong nhà Tiểu Tống Tử cũng lớn lên khỏe mạnh hơn. Buổi sáng ánh nắng tốt, Tống Tử nằm nhoài trên bậc thang ở sân trước tắm nắng.
Hai anh em Oa Bao Nhục vây quanh nó, hai nhóc con duỗi móng vuốt nhỏ, một người nắm chân trước của Tống Tử, một người nắm chân sau, hai người một chó vui vẻ nắm móng vuốt.
Cố Thịnh đứng ở trong sân tưới nước cho hoa, ngoại trừ hoa hồng mân côi, bọn họ còn trồng vài loại hoa hồng khác, bấy giờ nhiệt độ không cao, tương đương với mùa xuân của những nơi khác, chính là thời điểm nở hoa tốt nhất.
"Cũng là Tống Tử dễ tính, không chê hai con phiền." Cố Thịnh mỉm cười nhìn ba đứa nhóc trong nhà.
Sân nhà bọn họ vô cùng náo nhiệt.
Đoàn trưởng La nhà kế bên thì có cảm giác cực kỳ khó chịu, đứa nhỏ nhà anh ta hơn nửa tuổi, vừa khóc lại thích quậy, anh ta sầu đến mức tóc cũng muốn rụng.
Tiếng khóc của đứa trẻ nhà anh ta có lực xuyên thấu quá mạnh, chỉ cần khóc lên, cả một căn nhà đều là tiếng trẻ con, trốn cũng không biết trốn nơi nào.
Mà đến nhà bên cạnh, nhà anh ta lại không nghe thấy.
"Con nhảy cho cha xem!"
Tiểu Thang Viên rất nhiệt tình với hoạt động nhảy múa này, Cố Thịnh và anh trai Oa Bao Nhục hái hai đóa hoa, cắm trên đầu cô nhóc, cô bé trang điểm xoay tròn nhảy múa, Cố Thịnh nắm một tay cô bé, để cô bé xoay vòng tại chỗ.
Oa Bao Nhục vô cùng tỉnh táo đứng ở một bên.
Cậu nhóc không thích đứng quá gần em gái, bởi vì chiều cao của em gái cao hơn cậu nhóc, không nhìn kỹ còn không thấy, hai người đứng gần nhau, thoáng chốc là có thể nhìn ra em gái cao hơn cậu nhóc.
Đoàn trưởng La không nhịn được nói: "Con gái nhà cậu múa rất đẹp."
Anh ta ngưỡng mộ con gái nhà người ta.
Lúc Trương Lệ Dung mang thai, anh ta ngóng trông Trương Lệ Dung sinh con trai cho anh ta, hiện tại có con trai rồi, anh ta lại hâm mộ con gái nhà người ta.
Cố Thịnh nói: "Hâm mộ thì anh sinh thêm một đứa nữa đi."
Đoàn trưởng La lắc đầu: "Không được không được, tôi sợ giống mẹ con bé."
Cố Thịnh: "…"
"Con gái của tôi giống tôi."
Đoàn trưởng La: "Giống tôi cũng không được."
Đoàn trưởng La chưa nói xong, từ rất xa, Triển Ngải Bình trở về, Triển Ngải Bình ôm không ít chân giò hun khói và thịt xông khói đóng hộp, nhân duyên của cô tốt, Chu Huệ tặng thịt xông khói đóng hộp cho cô, vợ của bác sĩ Châu, thím Mạnh hàng năm đều nhớ mang một ít chân giò xông khói ở quê nhà về cho cô.
"Các con, mau ra đây lấy thịt!"
Hai anh em Oa Bao Nhục sung sướng chạy ra ngoài.
Triển Ngải Bình nói: "Đêm nay ăn thịt, chúng ta ăn sớm một chút, buổi tối còn phải đi xem phim, hôm nay trên phim có cậu nha."
Ngày hôm nay trong đại viện chiếu vài bộ phim, đúng lúc có chiếu phim của Triển Minh Chiêu, làm chị gái, Triển Ngải Bình tràn đầy phấn khởi chờ xem em trai đóng phim.
"Xem cậu!"
"Xem cậu, ăn thịt thịt."
Cố Thịnh: "Trước khi về nhà chồng nhớ cắt tóc cho Oa Bao Nhục nhé."
"Cũng đúng, tóc con trai dài rồi." Tháng chạp cắt tóc, tránh cho tháng giêng cạo đầu.
Buổi tối bọn họ ở viện gia chúc xem phim Triển Minh Chiêu đóng, Cố Tương Nghi trong viện quân y cũng xem cùng một bộ phim.
Bấy giờ khắp cả nước cũng không chiếu nhiều phim, không dễ gì mới có một bộ phim mới, khắp nơi đều đang chiếu phim.
Nếu như bàn về lượt người xem phim, nhất định là lượt người xem phim năm sáu mươi, bảy mươi cao nhất.
Cố Tương Nghi ngồi chung với các y tá trong bệnh viện, tất cả đều chăm chú xem phim, mãi đến tận sau khi Triển Minh Chiêu diễn vai nông dân xuất hiện, tất cả các cô gái trong viện quân y đều sôi trào.
"Đó là em trai của bác sĩ Triển sao?"
"Em trai của bác sĩ Triên, nghe nói còn chưa có người yêu cũng chưa kết hôn, hồi trước có tới viện quân y của chúng ta, đi hồi sau tết."
"Vẻ ngoài thật tuấn tú!"
…
Cố Tương Nghi nhìn chàng trai tuấn tú trong phim, tâm trạng cô ấy rất kích động, thế nhưng cô ấy cũng không có biểu hiện ra ngoài mà im lặng không lên tiếng, cũng không tham dự cuộc thảo luận của các cô gái xung quanh.
"Cậu ấy và Tương Nghi có mối quan hệ bạn bè lẫn người thân nhỉ?"
Cố Tương Nghi nói: "Hai chúng tôi cũng lớn lên chung một đại viện, xem như là thanh mai trúc mã."
Lúc cô ấy nói câu nói này, trái tim vô cùng nhảy nhót, nhìn đi, cô ấy cũng tìm được một thanh mai trúc mã mà.
"Thanh mai trúc mã hả?"
"Đáng tiếc hai cậu không có duyên phận gì."
Cố Tương Nghi: "?!!"
"Tương Nghi chắc chắn không thích kiểu như vậy, em trai nhà họ Triển đen đúa lại gầy gò."
"Tương Nghi thích người da trắng cơ!"
Cố Tương Nghi phản bác trong lòng: Ai nói cô ấy thích người da trắng chứ, kiểu da ngăm cũng rất đẹp.
Cô ấy thích người da ngăm đấy thì làm sao?
Bây giờ cô ấy thay đổi khẩu vị, cô ấy không thích người trắng trẻo nữa!