Triển Minh Chiêu trở về, đi đến nhà chị gái anh rể trước, bởi vì dự định về nhà ăn tết nên Triển Minh Chiêu chuẩn bị không ít đồ.
Lần này, cậu phải về nhà họ Triển một chuyến, cậu đã mấy năm không về nhà họ Triển, từ sau khi cậu làm thanh niên trí thức, chưa từng về nhà.
"Chị." Triển Minh Chiêu kêu Triển Ngải Bình ở trong sân một tiếng.
Lúc Triển Ngải Bình nhìn thấy cậu, bị dọa sợ nhảy dựng một cái, em trai Triển Minh Chiêu trước mắt, ở dưới ánh mặt trời đằng đông dịu dàng, da dẻ trắng đến phát sáng.
Cậu đã biến thành một cậu chàng môi hồng răng trắng, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu xanh quân đội, cánh tay phủ một chiếc áo khoác.
Triển Ngải Bình nghĩ thầm: Đủ tiêu chuẩn chàng trai trắng trẻo rồi.
Nước da của hai chị em bọn họ giống nhau, dễ rám đen, cũng dễ trắng lại, cẩn thận dưỡng thì chính là màu trắng kem phát sáng.
Một người phụ nữ như Triển Ngải Bình, vẫn có thể tiếp nhận nước da của mình, thế nhưng khi em trai cô trưng ra một gương mặt non mềm đi tới trước mặt cô, Triển Ngải Bình thật sự kinh ngạc!
"Chị? Làm sao vậy? Chị nhìn không quen hả?" Nửa năm nay Triển Minh Chiêu dưỡng da rất kỹ, làm người bạn của phụ nữ thâm niên, cậu biết rất nhiều bí quyết dưỡng da của các cô gái.
Triển Minh Chiêu nghĩ Cố Tương Nghi thích người da trắng, cậu liền kiên trì dưỡng da trắng lại, dự định cuối năm tạo một niềm vui bất ngờ cho cô ấy.
Da dẻ trắng trẻo non nớt giống như làn sữa tươi.
Chính cậu cũng có chút không quen.
Có điều đây coi như là một chuyện tốt, từ khi phim chiếu, cậu thành người nổi tiếng, đương nhiên, chỉ là danh tiếng vang dội, hiện tại cậu trắng ra, không ai đoán ra chàng trai đen gầy ấy là cậu.
Triển Ngải Bình nói: "Em quả thực như biến thành người khác vậy."
Sau khi Triển Minh Chiêu trắng lên, màu da của hai chị em bọn họ gần giống nhau, càng giống màu da, trái lại có thể nhìn ra tuy rằng mặt mày hai người bọn họ có chỗ tương tự nhưng trên thực tế tướng mạo của hai chị em rất khác nhau.
Ngũ quan của Triển Ngải Bình xinh đẹp bùng nổ, có tính công
kích; mặt mũi em trai Triển Minh Chiêu nhu hòa, nội liễm hơn không ít.
Oa Bao Nhục rõ ràng cho thấy càng lớn càng giống cậu!
Triển Ngải Bình kinh ngạc: "?!!!!!"
Oa Bao Nhục nhà cô cũng sẽ trưởng thành thành chàng trai trắng trẻo người gặp người yêu như thế sao?
"Cậu? Cậu!?"
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đều nhớ cậu út, chỉ có điều, cậu út trắng như tuyết trước mắt này thực sự có vẻ xa lạ.
Tiểu Thang Viên ngoẹo cổ, đôi mắt to đen nhánh long lanh, cô nhóc đi cà nhắc ngước đầu nhìn cậu, lại quay đầu nhìn anh trai: "Anh trai?"
Cô nhóc cũng phát hiện anh trai và cậu thật giống nhau!!!!!
Là cậu giống anh trai? Hay là anh trai giống cậu? Sau khi anh trai của cô nhóc lớn lên sẽ biến thành cậu sao?
"Anh trai trắng trắng…"
Triển Ngải Bình mặt đơ như khúc gỗ, cô đột nhiên phát hiện con trai trắng hơn con gái, mà còn thấp hơn con gái, Tiểu Thang Viên bình thường hoạt bát hay chạy nhảy, thích chạy tới chạy lui ở trong sân, rám đen hơn. Oa Bao Nhục tính cách kiêu ngạo, hành vi tự tin nội liễm như một ông cụ non, không thích chơi mấy trò con nít mới như "đuổi bắt".
"Mẹ!" Oa Bao Nhục nhào vào trong lồng ngực mẹ, cậu nhóc đột nhiên rất lo lắng, giọng điệu khó chịu nói: "Mẹ, con muốn trở nên giống như cha."
Oa Bao Nhục ôm cổ mẹ, cậu nhóc có chút khổ sở, ngửa đầu nhìn mẹ chăm chú.
Cậu nhóc muốn cao to anh tuấn giống cha, là người đàn ông uy phong lẫm liệt đội trời đạp đất, mà không phải trắng trẻo non mềm như cậu.
Triển Minh Chiêu: "… Cháu trai cháu gái của em không chào đón em hả?"
Sao cậu lại nghe thấy ý ghét bỏ nhỉ?
Khóe mắt Triển Ngải Bình giật giật: "Cậu ruột trên phim biến thành người ngoài đời nên hai đứa nhỏ không nhận ra được."
"Em giống như biến thành người khác vậy, trắng thế?"
Triển Minh Chiêu: "…"
Cố Thịnh nói: "Đúng lúc em gái anh thích con trai trắng trẻo."
Triển Minh Chiêu trở nên trắng trẻo mềm mại, đây chưa phải thứ làm cho người ta khiếp sợ nhất, chờ khi hai anh em Oa Bao Nhục nhìn thấy cô út, càng sợ ngây người.
Cô út của bọn chúng cũng khác đi!!!!
Năm trước Cố tương Nghi cắt kiểu tóc lính nữ hăng hái gọn gàng, người cũng rám đen, bởi vì đen đi, nét trẻ con bụ bẫm trên mặt đã biến mất, lúc mặt không hề cảm xúc, đường nét cằm dưới rõ ràng, thật sự có dáng dấp của một nữ quân nhân nhanh nhẹn.
—— Chỉ cần cô ấy không mở miệng nói chuyện.
Vừa mở miệng, hình tượng hoàn toàn vỡ nát.
"A a a a!! Triển Tiểu Nhị, sao anh lại trở nên như vậy!" Cố Tương Nghi sợ ngây người, chàng trai trắng trẻo tuấn tú trước mắt này là cậu chàng trắng trẻo đẹp trai nhất mà cô ấy chưa từng thấy qua, vẻ ngoài thật quá ưa nhìn!