"Trước đây em thực sự quá ngốc, ánh mắt em không tốt, sớm biết anh đẹp trai như vậy, khi còn bé em đã mặt dày đòi gả cho anh rồi——" Trong đôi mắt của Cố Tương Nghi đều là kinh diễm, bác sĩ Ngô bác sĩ Liễu gì đó nào sánh được với Triển Minh Chiêu trước mắt.
Chỉ với gương mặt tuấn tú này, cô ấy nhìn cả đời cũng không chán.
Triển Minh Chiêu sửng sốt một chút: "Anh cũng không nghĩ tới dung mạo em còn rất anh khí."
Cũng thực sự là kì lạ, Cố Tương Nghi đen đi, sau khi để tóc ngắn gọn gàng nhanh lẹ, Cố Tương Nghi mặc bộ quân trang còn anh khí hơn Triển Ngải Bình. Triển Ngải Bình dù sao cũng quá mức xinh đẹp, lông mày tú lệ, lông mày của Cố Tương Nghi thì "nghiêm" hơn rất nhiều.
"Điều kiện tiên quyết là không mở miệng."
Cố Tương Nghi lui về sau một bước, theo bản năng che miệng mình: "Vậy em không nói."
Từ khi Cố Tương Nghi đổi tạo hình, không hiểu sao nhân duyên của cô ấy bắt đầu trở nên tốt hơn, người ta đều cảm thấy cô ấy như là đại biểu sống của nữ binh, vừa nhìn đã không dễ trêu.
Những nam sĩ quan, binh lính đi khám bệnh ở trước mặt cô ấy cũng trở nên hết sức thành thật cẩn thận, hận không thể coi cô ấy là tổ tông, chỉ lo bà cô này nổi giận.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
*
Để lại Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi nói chuyện ở trong phòng, hai vợ chồng Triển Ngải Bình và Cố Thịnh làm anh trai chị gái tốt, bọn họ cũng không đi tham gia náo nhiệt xem người ta tình tứ, dẫn hai anh em Oa Bao Nhục tưới hoa chọc chó ở trong sân.
Cụ thể là Cố Thịnh cùng đứa nhỏ chọc Tiểu Tống Tử, ra lệnh, lúc thì ngồi, lúc thì bắt tay, còn cùng nhau chơi trò ném dĩa.
Triển Ngải Bình thì đang cắt tỉa hoa hồng cho nhà mình.
Sắp sang nhà cha mẹ chồng đón năm mới, phải xa nhà một đợt, bởi vì hoa trong nhà đều trồng trong đất, trên thực tế cũng không cần người chăm bón, trời sinh trời nuôi không chết được.
Triển Ngải Bình cắt tỉa những cành nhỏ có hoa, một hai tháng này không cho chúng nở hoa, đợi đến mùa xuân năm sau, nhất định có thể nở chật ních vườn.
"Vợ, em đừng làm, để anh dọn." Triển Ngải Bình cắt cành lá xong, Cố Thịnh nhanh chân đi lại thu dọn, hoa hồng nhiều gai, đâm tay, không chú ý sẽ bị đâm trúng ngón tay.
Triển Ngải Bình gật đầu, cô khẽ mỉm cười nói: "Ừ, anh thu dọn đi."
Triển Ngải Bình yên tâm để chồng mình làm việc, cô nhìn Cố Thịnh trước mắt, da thịt màu lúa mạch, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, mặt mày anh tuấn sắc bén, lúc nói chuyện với cô, trong ánh mắt lại mang theo vẻ dịu dàng.
Cố Thịnh ở trước mặt cô luôn thu liễm tính tình, Triển Ngải Bình biết lúc anh ở trong quân đoàn huấn luyện được gọi là một người đáng sợ, lúc cô ở viện quân y rất nhiều người nhân cơ hội đến kêu khổ với cô.
Thế nhưng anh rất ít khi nổi nóng ở trước mặt cô và đứa nhỏ, giọng điệu không nhanh không chậm, con người cũng rất kiên nhẫn, đoàn trưởng La nói anh là một kẻ hai mặt.
—— Ngoại trừ sợ vợ thì ai cũng không sợ.
Đoàn trưởng La tìm cơ hội giật dây Cố Thịnh: "Sao cậu cũng không dám cãi nhau với vợ cậu chứ?"
Cố Thịnh cũng hỏi ngược lại: "Sao anh cũng không dám cãi nhau với vợ anh?"
Đoàn trưởng La: "…"
"Anh còn nói vợ tôi hiền lành, vợ tôi hiền như thế, tôi làm gì phải cãi nhau với cô ấy?"
Đoàn trưởng La uất ức.
Bây giờ cả nhà bọn họ hoạt động trong sân, trái lại đoàn trưởng La nhà kế bên lại không ra ngoài, vợ anh ta - Trương Lệ Dung thì đi ra, chủ động nói chuyện với bọn họ.
Trương Lệ Dung sinh con trai, đẫy đà hơn trước đây không ít, ở nhà ở cữ mãi cũng trắng lên, điện nước đầy đủ, cô ta quyết không bạc đãi mình, lớn tiếng hỏi: "Sao cả gia đình đều ở bên ngoài vậy? Bác sĩ Triển, không phải em trai cô đến rồi sao?"
Trương Lệ Dung nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Triển Ngải Bình, lại nhìn người chồng vô cùng tuấn lãng bên cạnh cô, trong lòng khí huyết cuồn cuộn.
Người so với người thật đúng là tức chết người, cùng là đoàn trưởng phu nhân, đoàn trưởng La bao nhiêu tuổi? Cố Thịnh mới bao nhiêu tuổi? Triển Ngải Bình và Cố Thịnh còn là cưới lần đầu, thanh mai trúc mã, con cái cũng có hai đứa, một trai một gái, thai long phượng, trai gái song toàn.
Sao chuyện tốt đẹp gì cũng rơi lên đầu cô.
Trương Lệ Dung bực mình, cô ta là người thích khoe khoang, thế nhưng cô ta không tìm ra được lý do nào để khoe khoang trước nhà hàng xóm.
Vì thế trước lúc ấy, Trương Lệ Dung luôn lảng tránh chủ động tiếp xúc với nhà hàng xóm, cô ta không ưa người sống tốt hơn mình.
Nhắm mắt làm ngơ, không tiếp xúc, không nói lời nào.
Thế nhưng có không tiếp xúc đi nữa cũng không thể quên đi sự tồn tại của nhà kế bên, chỉ cần vợ chồng nhà kế bên hoà thuận, Trương Lệ Dung mãi mãi không thể ra cửa khoe khoang.
Cũng bởi vì có sự tồn tại của Triển Ngải Bình, cuộc hôn nhân của cô ta không chỉ không được người ta ước ao mà còn bị người ta cho là chuyện cười.