Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt em trai, Triển Ngải Bình thấy an ủi trong lòng, cô lắc đầu: "Không có chuyện gì, không gấp."
Triển Minh Chiêu tiến lên đỡ cô, Cố Thịnh đẩy tay cậu ra, bản thân quấn lấy vợ mình: "Cậu chăm sóc tốt cho em gái anh là được, chị của cậu cứ giao cho anh."
Cố Tương Nghi: "?!"
Triển Minh Chiêu: "Anh rể, anh phải chăm sóc chị em thật tốt."
Cố Thịnh: "Cậu cũng vậy, chăm sóc tốt em gái anh."
Triển Ngải Bình: "…" Cái mối quan hệ không phân biệt rạch ròi được còn ngày càng hỗn loạn này.
Chuyện Triển Ngải Bình mang thai còn chưa nói cho hai nhóc con, đợi đến khi cả gia đình bọn họ lên xe lửa ở Xuân Thành, Triển Ngải Bình trịnh trọng nói với hai anh em Oa Bao Nhục: "Hai con sắp có em trai em gái rồi!"
Cố Tương Nghi nói: "Trong bụng mẹ có em bé."
Anh trai Oa Bao Nhục chuẩn xác bắt lấy một từ, con mắt thoáng chốc sáng ngời: "Em gái!"
Cậu nhóc sắp có em gái mới, còn là em gái ở trong bụng mẹ, ánh mắt Oa Bao Nhục hướng về phía Triển Ngải Bình, đám người bọn họ mua vé giường nằm liền nhau, vừa vặn bốn người bọn họ chung một phòng, hai dãy trên dưới, không có người ngoài, vừa vặn thích hợp.
Lúc này bốn lớn hai nhỏ đều ngồi ở hai giường dưới, anh em Oa Bao Nhục ngồi xếp hàng.
"Mẹ! Em gái…" Đồng chí Oa Bao Nhục giống như bị dĩa bánh từ trên trời ném lên đầu, cậu nhóc vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhìn chằm chằm bụng mẹ, cậu nhóc sắp có em gái mới sao?
Vậy cũng quá tốt rồi!
Làm anh trai trong cặp sinh đôi, Oa Bao Nhục thông minh hơn em gái nhiều, ngày thường rất có vẻ tự tin của một người anh trai, mặc dù Tiểu Thang Viên cũng gọi cậu nhóc là anh trai, thế nhưng —— có một cô em gái cao hơn mình khiến cậu nhóc có áp lực rất lớn.
Chỉ nhìn ngoại hình, người ta cảm thấy hai người bọn họ càng giống như là chị em, đây không thể nghi ngờ khiến đã tạo đả kích rất mạnh cho đồng chí Oa Bao Nhục.
Nếu như cậu nhóc có em gái mới, em gái nhỏ hơn cậu nhóc ba bốn tuổi cũng không thể nào cao hơn anh trai được!
Cậu nhóc có thể làm một người anh trai "danh chính ngôn thuận" rồi!
"Mẹ, con muốn chạm em gái." Oa Bao Nhục giơ móng vuốt nhỏ lên, thăm dò muốn sờ bụng mẹ.
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười, "Anh trai Hựu Hựu của chúng ta sau này phải chăm sóc em gái thật tốt nhé."
Oa Bao Nhục gật gù, "Mẹ, con nhất định sẽ làm một người anh trai tốt!"
Cậu nhóc đã không thể chờ được nữa, rất muốn chăm sóc em gái.
Triển Ngải Bình thấy cậu nhóc hưng phấn, thật sự không nhịn được cười, cô quay đầu nhìn về phía Cố Thịnh, liếc mắt ra hiệu với anh, con trai của anh còn kích động hơn anh đó.
Cố Thịnh đáp lại một ánh mắt: Bình tĩnh, gừng càng già càng cay.
Oa Bao Nhục hết sức hưng phấn, Tiểu Thang Viên ở bên cạnh lại mất hứng!
Tiểu Thang Viên vươn tay nắm lấy tay anh trai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ vô cùng buồn tủi, cô nhóc lớn tiếng nhấn mạnh: "Anh trai là anh trai của Viên Viên!"
"Của em! Của em! Anh trai của Viên Viên!"
Biểu hiện mừng rỡ của Oa Bao Nhục khiến Tiểu Thang Viên ghen tị! Cô nhóc ghen tị rồi! Cô nhóc ghen tị với em gái em trai!
Ngược lại Oa Bao Nhục ôm lấy em gái an ủi: "Các em đều là em gái anh! Anh nhất định sẽ là anh trai tốt!"
Đồng chí Oa Bao Nhục rất nghiện làm anh trai, hận không thể có thêm mấy em trai em gái phía dưới, tất cả đều vây quanh cậu nhóc gọi anh.
Tiểu Thang Viên bất mãn hừ hừ vài tiếng: "Là anh trai của em! Anh trai của em!!!"
Ngày thường anh trai Oa Bao Nhục đối xử với cô nhóc rất tốt, Tiểu Thang Viên không biết được mấy chữ, thế nhưng anh trai biết kể chuyện, cậu nhóc còn biết vẽ vời, còn có thể cắt máy bay giấy, thuyền giấy cho Tiểu Thang Viên, khi cô nhóc ngủ không yên, anh trai cũng tới dỗ cô nhóc… Tại sao anh trai của cô nhóc có thể biến thành anh trai của người khác được.
Triển Ngải Bình sờ mặt con gái mình: "Viên Viên, con cũng sắp thành chị gái mà."
Cố Thịnh nói: "Viên Viên, con là chị gái, con bé cũng sẽ là em gái con."
Tiểu Thang Viên sửng sốt một chút, cô nhóc nghĩ tới mình cũng có em gái, cô nhóc không phải người nhỏ nhất trong nhà, cô nhóc sắp làm chị gái rồi!
"Con là chị gái lợi hại nhất!"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Cùng anh trai chăm sóc em gái nhé."
Tiểu Thang Viên gật gù, cô nhóc nhìn về phía anh trai Oa Bao Nhục: "Anh trai, em mới là em gái thân nhất của anh."
Oa Bao Nhục vui vẻ nói: "Anh nhất định là người anh tốt!"
Hai anh em ôm ấp nhau một hồi.
Cố Tương Nghi yên lặng nhìn anh em bọn chúng ôm ấp, trong lòng suy nghĩ ——Tình cảm của hai anh em thật tốt.
Cô ấy quay đầu nhìn chằm chằm Cố Thịnh: "Anh, sao anh không thể học theo con trai anh nhỉ?"
Cố Thịnh lười biếng ôm vợ mình, nhẹ nhàng nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Cố Tương Nghi tức giận nói: "Em nhiều anh trai hơn anh!"
Triển Minh Chiêu yên lặng nói: "Anh có chị gái, em không có chị."
Cố Tương Nghi: "…"
Cố Thịnh: "…"
Triển Ngải Bình: "? !" Đến một người anh người chị cô cũng không có, cô thua.
Đám người bọn họ đi tới nhà họ Triển trước, lúc này Triển Ngải Giai đang ở nhà họ Triển, cô ta mới vừa sinh con, mẹ Chu Kiều Dung chăm sóc cô ta ở cữ. Hai năm trước Triển Ngải Giai gả cho Lâm Cương, chạy tới làm mẹ kế cho người ta, còn là mẹ kế của ba đứa trẻ, ban đầu Triển Ngải Giai rất hưng phấn, song khi cô ta nuôi đứa nhỏ một quãng thời gian, cuối cùng cảm nhận được mẹ kế rất khổ sở, lời nói của người đời vô cùng đáng sợ.
Có bé trai nào không nghịch ngợm? Lâm Cương cưới vợ chính là vì để Triển Ngải Giai làm bảo mẫu miễn phí cho anh ta, chăm sóc đứa nhỏ giúp anh ta, ba đứa nhóc mỗi ngày dỡ nhà lật ngói, không có một ngày sống yên ổn.
Triển Ngải Giai mới đầu còn muốn lấy lòng con riêng, cùng chung sống hòa hợp với con riêng, kết quả không tới mấy tháng, sự khách sáo bên ngoài cũng biến mất, đám con riêng dồn dập bộc lộ bản tính, đứa này gây chuyện hơn đứa khác, hôm nay nhà này đến mét, ngày mai nhà kia đến mét, không dễ gì mới yên tĩnh hai ngày, thầy cô trong trường học cũng tới tìm cô ta tố cáo.
"Cô là mẹ bọn chúng họ, cô mặc kệ thì ai quản? Mẹ kế không biết quản con cái à?"
"Nuôi con thành như vậy, quả nhiên là mẹ kế!"
"Đứa trẻ nhà cô quá nghịch ngợm!"
…
Ba bé trai quả thực chính là châu chấu trong rừng, đứa này nhảy nhót hơn đứa kia, một đứa lại biết tranh cãi hơn một đứa, ngày hôm nay thằng lớn gây sự, ngày mai tới thằng hai gây sự, cô ta còn không phải mẹ ruột, không tiện dạy dỗ… Mấy tháng trôi qua, cô ta dường như già đi mười tuổi.
Triển Ngải Giai nhịn rồi nhịn, có thể coi như đã nhịn được đến lúc mình mang thai, cô ta sắp có đứa con của riêng mình!
Mấy đứa trẻ trong nhà đùa giỡn suýt chút nữa hại cô ta sẩy thai, Triển Ngải Giai cãi nhau với Lâm Cương, cô ta ồn ào đòi về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, Lâm Cương không thể làm gì khác là cho cô ta đi.
Triển Ngải Giai về nhà họ Triển dưỡng thai, cô ta và Chu Kiều Dung phục hồi quan hệ mẹ con, hai mẹ con tiến vào tuần trăng mật, cùng chung mối thù.
Hiện tại cô ta lại cùng chung ý tưởng xấu xa với Chu Kiều Dung.
Đợi sau khi Triển Ngải Giai sinh con trai, cô ta hoàn toàn đứng ở vị trí của Chu Kiều Dung nhìn lại vấn đề, cô ta cảm thấy mình rất hãnh diện, ở nhà họ Lâm, chỉ có đứa con trai mà cô ta sinh là cao quý nhất, đáng được hưởng tất cả đãi ngộ tốt nhất, mà ba đứa con riêng kia ở nơi nào hóng mát thì cứ ở đó đi.
Triển Ngải Giai và Chu Kiều Dung chung một chiến tuyến, cô ta coi tất cả con riêng là kẻ thù.
Biết được chuyến này Triển Minh Chiêu trở về, còn dẫn theo người yêu, bọn họ nhất định phải quấy phá việc kết hôn của cậu.