Triển Bác than ngắn thở dài ở nhà, ông ta hút một điếu thuốc, cảm thấy con cái đều không khiến mình yên lòng, đã bao năm không gặp, con trai lớn Triển Minh Chiêu xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, cậu lại tìm....Cố Tương Nghi làm đối tượng.
Cố Tương Nghi là em gái ruột của anh rể cậu!
Hai người không có quan hệ huyết thống, nói ra cũng không tính là gì, nông thôn có không ít anh em hoán thân như vậy, hai phía đều không cần sính lễ, nhưng đó là cách làm của người nhà nghèo, là cách làm ở vùng lạc hậu, mà Triển Minh Chiêu hẹn hò với Cố Tương Nghi đó được coi là gì?
Triển Bác không quá hài lòng với mối hôn sự này, một là sợ người khác ở sau lưng cười nhạo ông ta, hai là cảm thấy mối hôn sự này lãng phí tài nguyên và mối quan hệ.
Đứa con trai Triển Minh Chiêu này của ông ta, tuy lúc nhỏ không ra sao nhưng sống rất có hình có dáng, đi làm thanh niên tri thức cũng không thôi, sau đó vào văn công đoàn làm lính văn nghệ, còn quay phim… Dạo này phim đang chiếu, không ít người tới tìm Triển Bác nói muốn làm thông gia với ông ta.
Trong lòng Triển Bác rất vui, được nhiều cô gái có gia thế tốt nhìn trúng thằng nhóc Minh Chiêu này, thằng nhóc này không có bản lĩnh gì khác, làm một con rể cao quý thì dư sức.
Nhà họ Cố không tồi, nhưng chị của cậu Triển Ngải Bình đã gả vào nhà họ Cố rồi, hai nhà có quan hệ thông gia, đã sinh được một đôi trai gái, quan hệ vô cùng khăng khít, không cần phải thêm một Triển Minh Chiêu vào nữa.
Triển Minh Chiêu hoàn toàn có thể cưới một cô gái "tốt" của nhà khác, nhà họ Triển bọn họ lại có thêm một "tài nguyên và quan hệ".
Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi ở bên nhau, ông ta đã lỗ mất một đứa con trai.
Triển Bác liên tục hút liền mấy điếu thuốc, cho dù ông ta muốn chia rẽ mối hôn sự này nhưng ông ta không thể làm chủ, chỉ sợ mối hôn sự này là do con gái Triển Ngải Bình một tay thúc đẩy, với cá tính đó của Bình Bình, người làm cha như ông ta không lay chuyển được.
"Ông than ngắn thở dài suốt ngày làm gì? Minh Chiêu tìm cho ông một cô con dâu như thế nào?" Chu Kiều Dung vây bên cạnh Triển Bác nghe ngóng tin tức, rất nhiều năm không thấy con kế dẫn người yêu về rồi, Chu Kiều Dung vô cùng phấn chấn, đi vào trạng thái tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Nhà họ Triển là của con trai Triển Minh Khang bà ta, không thể để trái tim của Triển Bác bị Triển Minh Chiêu phỉnh đi được.
Triển Bác nói: "Chuyện này không phải chuyện bà nên nghe ngóng."
Triển Bác thật sự không ngại nói ra miệng.
Chu Kiều Dung khuyên: "Tôi cũng là mẹ của Minh Chiêu, sao không thể biết chuyện của nó? Nó tìm người yêu, nó sắp kết hôn rồi, không nên che giấu tôi mãi chứ?"
Triển Bác nói: "Tới rồi bà ắt sẽ biết."
Triển Bác ngậm miệng im lặng, không nói người yêu của con trai lớn là ai.
Chu Kiều Dung thấy không nghe ngóng được gì, bà ta nghi hoặc trong lòng, đi gặp Triển Ngải Giai, hai mẹ con nhỏ tiếng thảo luận.
Chu Kiều Dung nói: "Cha con vẫn không chịu nói cho mẹ biết là ai."
Đầu Triển Ngải Giai vô cùng bức bối, cô ta và Chu Kiều Dung nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc Triển Minh Chiêu đã tìm người yêu như thế nào, tới mức Triển Bác không nói ra được.
Kế hoạch ban đầu của họ là quấy nhiễu hôn sự của Triển Minh Chiêu, nhưng lỡ như người yêu của Triển Minh Chiêu "không ra làm sao", họ còn đi quấy nhiễu hôn sự của cậu, vậy chẳng phải là đang giúp cậu hay sao?
"Cha con không hài lòng với người yêu đó của nó?"
Chu Kiều Dung gật đầu: "Đoán chừng là vậy."
Triển Ngải Giai đảo mắt: "Mẹ, chúng ta phải thay đổi chiến lược, tốt nhất là khuyến khích cha con hoàn thành mối hôn sự này!"
"Nếu Triển Minh Chiêu tìm một người yêu kém cỏi, người vui là chúng ta, là Minh Khang đó!"
Chu Kiều Dung gật đầu: "Con nói đúng!"
*
Nhóm người Triển Ngải Bình xuống xe lửa, Cố Thịnh và Triển Minh Chiêu đi lấy hành lý, hai anh em Oa Bao Nhục giống như ông Hanh ông Cáp thủ bên cạnh mẹ, Oa Bao Nhục bình thường làm nũng cũng trở nên vô cùng ân cần, cái miệng nhỏ rất ngọt: "Mẹ có mệt không?"
"Mẹ, mẹ có muốn uống nước không?"
"Mẹ, có muốn để em gái nhảy múa cho mẹ xem không!"
Tiểu Thang Viên: "Hả?"
Oa Bao Nhục dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ ruột, cha nói phải chăm sóc mẹ thật tốt, phải để mẹ giữ được tâm trạng tốt, mẹ thích xem em gái múa, em gái múa thì tâm trạng của mẹ sẽ tốt lên.
Triển Ngải Bình nói: "Vậy múa đi."
Đãi ngộ này thật không tồi nha!
Rõ ràng cô mới vừa mang thai chưa đầy hai tháng, vẫn "khỏe mạnh như vâm", nhưng hai đứa nhỏ lại coi mẹ thành bình hoa dễ vỡ, cẩn thận dè dặt đối đãi với mẹ.
Không chỉ trong hành động, trong thái độ, hai đứa nhỏ này giống như hai tiểu môi giới cần mẫn, không từ vất vả bưng trà rót nước cho mẹ… Cứ tiếp tục như vậy, đồng chí Tiểu Triển cảm thấy mình sẽ bị nuôi thành tàn phế.
Cô muốn "cậy lớn lên mặt".