Càng tới gần nhà họ Triển, tâm trạng của Triển Minh Chiêu càng không tốt, nhà họ Triển có rất nhiều ký ức khiến cậu không vui vẻ lắm: "Chu Kiều Dung, Triển Ngải Giai bọn họ đều ở đó? Triển Ngải Giai cũng sinh con rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Có lẽ là đầy tháng rồi."
Triển Bác sắp xếp Chu Kiều Dung quét dọn trong ngoài, ông ta là ông lớn, không chịu đích thân ra tay, Triển Ngải Giai mượn cớ nói mình phải cho con bú sữa, cũng không chịu xuống giường, còn Triển Minh Khang, càng không cần nói nhiều, Chu Kiều Dùng lầm bầm chửi trong lòng rồi dọn dẹp nhà cửa.
Chu Kiều Dung đã không còn cần mẫn như mới đầu, chỉ muốn qua loa và trốn việc ăn xén, nhưng tính cách của Triển Bác không tốt, xoi mói đủ điều, ở bên ngoài không có bản lĩnh gì nên muốn tìm uy nghiêm trong nhà, chọn xương trong trứng, nói bà ta làm chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt.
"Sinh con gái đều là của nợ! Vẫn là con trai hữu dụng hơn." Chu Kiều Dung mong chờ Triển Minh Khang nhanh chóng lớn lên, chỉ cần nó tới tuổi cưới vợ, bà ta sẽ lập tức bàn hôn sự cho nó, như vậy, gánh nặng trên người bà ta cũng có thể tháo xuống.
Không phải đều nói làm dâu mười năm cũng thành mẹ chồng? Chu Kiều Dung nằm mơ cũng muốn làm mẹ chồng.
Ở trong mắt Chu Kiều Dung, con gái là nước đã đổ đi, là gả đi làm trâu làm ngựa cho người khác, chỉ có sinh con trai tốt, sinh con trai có thể cưới một cô con dâu làm trâu làm ngựa về.
Con trai có bản lĩnh lớn hay không cũng không quan trọng, bà ta không sỉ diện như Triển Bác, con trai có bản lĩnh lớn ngược lại khó chơi, cưới cho cậu ta một cô vợ lợi hại lanh lợi là được.
Con trai không có bản lĩnh cũng không sao, chỉ cần cậu ta nam tính là được, có thể cưới một cô con dâu làm trâu làm ngựa cho bà ta, sinh thêm đứa cháu, sau khi có cháu, đứa con trai này giống như heo xuất chuồng, cũng không còn bao nhiêu tác dụng, tác dụng của cậu ta chính là cưới vợ, phối giống sinh con.
Chu Kiều Dung dạy bộ lý luận này của mình cho con gái Triển Ngải Giai: "Trước kia con chưa kết hôn, con không hiểu, bây giờ con kết hôn rồi, con nên hiểu."
"Ba đứa con kế kia có nghịch ngợm mấy cũng không sao, con phải biết, con cái đủ lông đủ cánh sẽ rời khỏi cha mẹ, con của con có lợi hại cách mấy, người ta cũng chỉ khen con hai câu, con hãnh diện, có mặt mũi, nhưng trên thực tế con khổ!"
"Nhưng nếu con nuôi con thành đồ phế, vậy cũng không phải là chuyện gì to tát, quan trọng là lôi kéo con trai tới bên cạnh, càng gần con càng tốt....tại sao phụ nữ phải thu xếp cưới vợ cho con trai? Con làm vợ là cho ai cưới? Mẹ nói với con một câu thực tế, cưới vợ chỉ là lấy một nô lệ cho mẹ chồng con thôi."
"Nếu nô lệ này khó sai khiến, vứt đi đổi đứa khác là được."
"Con là khổ trước sướng sau, bây giờ con có bốn đứa con trai, luôn có thể cưới được một nô lệ tốt cho con, tới khi đó việc trong nhà đều bắt nó làm hết, nó còn phải hầu hạ con, con chỉ việc hưởng phúc."
Nhìn từ tư duy của Chu Kiều Dung, từ cổ chí kim đều là như vậy, cho dù chức vị cao cách mấy, luôn phải có một người làm việc nhà, mời bảo mẫu? Mời bảo mẫu thì phải bị nhốt trong chuồng bò.
Triển Ngải Giai giương khóe miệng, ngừng một chút, nói ra: "....Lỡ như đứa con dâu cưới về là Triển Ngải Bình."
Chu Kiều Dung: "..."
"Bốn đứa con trai của con, phải có một đứa hiền lành nghe lời."
Triển Ngải Giai nói: "Mẹ, nhưng mẹ mới chỉ có một đứa con trai ruột, lỡ như là một đứa ghê gớm."
"Mẹ phải hầu hạ chúng cả đời."
Chu Kiều Dung trừng cô ta một cái: "Đừng nói lời xui xẻo đó!"
Triển Ngải Giai trầm mặc không nói nữa.
Chu Kiều Dung bắt lấy cơ hội, lại nhanh chóng khuyên cô ta: "Nuôi con trai chủ yếu không phải đốc thúc nó tiến bộ, trọng điểm là một lòng với con, con xem, em trai con có phải đều nghe theo mẹ không?"
Tuy Chu Kiều Dung hầu hạ Triển Ngải Giai ở cữ, nhưng bà ta có lòng riêng, bà ta không hi vọng cuộc sống của con gái sống tốt hơn bà ta, mà hi vọng con gái giống như mình.
Triển Minh Khang đã không có tiền đồ gì, Chu Kiều Dung cũng không hi vọng con của Triển Ngải Giai có tiền đồ gì.
Chu Kiều Dung nói: "Mẹ nuôi em trai con kiểu gì, con cứ nuôi con trai con như vậy."
Triển Ngải Giai ngổn ngang trong lòng, cô ta không tin lời của Chu Kiều Dung, cho dù bây giờ cô ta bị ép phải dựa vào Chu Kiều Dung nhưng cô ta vẫn xem thường em trai ruột Triển Minh Khang của mình.
"Mẹ, đừng nói nữa, hôm nay Triển Ngải Bình, Triển Minh Chiêu về, chúng ta xem thử đối tượng của Triển Minh Chiêu trước rồi tính."
Chu Kiều Dung hé môi, bà ta không chỉ không hi vọng con gái ruột sống tốt, càng không hi vọng đứa con kế Triển Minh Chiêu này sống tốt hơn con trai ruột Triển Minh Khang của bà ta.