Nhóm người Triển Ngải Bình tới nhà họ Triển rồi, hôm nay Triển Bác mặc một bộ quần áo mới để đón họ, Triển Bác nhìn thấy con rể tốt mình đặt ở đầu trái tim -- Cố Thịnh, trái tim đó đập thình thịch, khí sắc cả người hồng hào, bệnh tật gì cũng khỏi.
Năm ngoái Cố Thịnh đã thăng chức làm đoàn trưởng rồi!
Vừa nghĩ tới đây, Triển Bác bay bay giống như đi trên mây, còn thoải mái hơn hút mười điếu thuốc.
Đây mới là con rể tốt, con trai tốt lý tưởng của ông ta, Lâm Cương, Triển Minh Khang, Triển Minh Chiêu gì đó đều không bằng một đầu ngón tay của Cố Thịnh.
Nụ cười trên mặt Triển Bác ngọt hơn bất cứ ai, vẻ mặt hiền từ đó giống như nước nhỏ ra, ông ta dịu giọng nói: "Tiểu Cố à, con dẫn Bình Bình về rồi à...."
Ông ta hỏi han ân cần từng câu nối tiếp từng câu, còn thân thiết hơn khi gặp con trai ruột.
Thái độ ân cần của Triển Bác khiến Cố Tương Nghi và Triển Minh Chiêu theo sau trợn mắt há hốc mồm: "?!"
Cố Tương Nghi ngỡ ngàng, trong quan niệm của cô ấy, con rể về nhà vợ, đó là sẽ bị làm khó, mà anh út của cô ấy về nhà vợ lại có đãi ngộ giống như "hoàng đế hồi cung", anh út của cô ấy là hoàng đế, Triển Bác là lão thái giám cần mẫn bên cạnh hoàng đế.
Triển Minh Chiêu đã không về nhà họ Triển mấy năm rồi, ở trong ấn tượng của cậu, Triển Bác là một lão già không có năng lực, không có thành tựu, âm tình bất định, chỉ thiên vị mấy mẹ con Chu Kiều Dung, là một người ngu ngốc, bị Chu Kiều Dung dỗ dành tới váng đầu.
Triển Minh Chiêu vẫn còn nhớ chuyện Triển Ngải Bình ở cữ lần trước, Chu Kiều Dung có quan hệ không tốt với chị em bọn họ nhỉ? Chu Kiều Dung ở bên cạnh Triển Bác mỗi ngày, làm sao Triển Bác lại nhiệt tình với con rể của mình như vậy? Là thích thật lòng hay là giả vờ nhỉ?
Gió bên gối của Chu Kiều Dung mất hiệu lực rồi?
Bà ta thổi gió mỗi ngày, sao Triển Bác vẫn thích Cố Thịnh?
Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi nhìn nhau, nỗi kinh ngạc trong mắt hai người giống y hệt nhau.
Triển Ngải Bình không thấy kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Triển Bác thiếu tư tưởng, ông ta chỉ thích con rể Cố Thịnh cho ông ta hãnh diện nhất thôi.
"Tiểu Cố à, sức khỏe của con ổn chứ? Con làm đoàn trưởng..."
Triển Bác nói ri rí như hạt đậu hàn huyên một đống lời quan tâm, sau đó mới chuyển ánh mắt lên người Triển Minh Chiêu, ông ta giật mình, sao đứa con trai ruột này của ông ta lại trở nên vừa trắng vừa gầy?
"Thằng cả, con..." Ông ta chớp mắt: "Con giống như biến thành người khác."
Triển Minh Chiêu gật đầu, cậu lười nói chuyện với Triển Bác.
"Con dẫn người yêu về nhà xem thử."
Cố Tương Nghi cười khẽ: "Chú Triển, cháu là Cố Tương Nghi."
Triển Bác cười nói: "Em gái Cố, mau vào nhà ngồi, mau mau vào, lâu rồi không gặp."
Cố Tương Nghi rất hài lòng, thầm nghĩ đây mới là thái độ mà Triển Bác nên có, sao cô ấy có thể thua anh út chứ.
Nhưng Triển Bác nói với cô ấy xong, lập tức một lòng một dạ quan tâm Cố Thịnh, nghĩ hết mọi cách dẫn dắt chủ đề lên người Cố Thịnh.
Cố Tương Nghi: "?!!"
Đều là cùng một cha mẹ sinh ra, tại sao Triển Bác lại thiên vị anh trai cô?
Chu Kiều Dung ở trong nhà, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng dưới ánh mắt của Triển Bác, bà ta vẫn ân cần bưng trà rót nước cho tất cả khách khứa.
Triển Bác ân cần với Cố Thịnh khiến Chu Kiều Dung vô cùng không thích, người đàn ông họ Triển này đúng là đầu óc có vấn đề!
"Ông ngoại!" Hai anh em Oa Bao Nhục ngồi trên sô pha ăn kẹo sữa.
Triển Ngải Bình đẩy Cố Thịnh cho Triển Bác, mình nhàn nhã chăm hai đứa nhỏ, cô không hề muốn nhìn thấy gương mặt lấy lòng đó của Triển Bác, thực sự buồn nôn.
"Mẹ ngồi!" Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên vẫn vô cùng săn sóc quan tâm mẹ.
Chúng vây bên cạnh Triển Ngải Bình, cùng suýt xoa hỏi han: "Mẹ có muốn uống trà không?"
"Mẹ có muốn ăn đậu phộng không?"
"Mẹ có muốn ăn kẹo sữa không?"
.....
Triển Ngải Bình ăn kẹo sữa con thỏ do con trai bóc, thầm nghĩ hai đứa nhỏ thực sự hơi quan tâm quá độ.
Triển Ngải Giai bồng con ra, cô ta giống như Chu Kiều Dung, giật giật mí mắt nhìn cảnh trước mặt.
Triển Bác ân cần chiêu đãi Cố Thịnh, hai anh em Oa Bao Nhục ân cần săn sóc mẹ, năm người này ở trong phòng khách hình thành hai vòng vây, khiến người ta muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
Hai vợ chồng họ về nhà ngoại làm tổ tông?
Chu Kiều Dung tức giận nghiến răng, ngoài mặt lại buồn bực im lặng, Triển Ngải Giai ghen tỵ hai đứa con của Triển Ngải Bình nghe lời, ở trong đầu hoang tưởng chắc chắn hai đứa nhỏ đóng kịch, ở nhà nhất định là đồ phá phách!
Trẻ con không có đứa nào nghe lời cả.
Chu Kiều Dung đặt ánh nhìn lên người Triển Minh Chiêu, lúc nhìn thấy mặt con kế, trong lòng bà ta gió nổi mây vần, thực sự giống như một quả bóng xuyên phá cửa sổ thủy tinh, đập lên đầu bà ta.