Triển Bác say mê trong ảo tưởng như vậy, Triển Minh Khang làm thanh niên tri thức, ông ta hãnh diện, Triển Minh Khang gầy đi đẹp trai lên sẽ có thể tìm cho ông ta một cô con dâu gia thế tốt, ông ta càng thêm hãnh diện.
Triển Ngải Bình: "...."
Triển Ngải Bình và Cố Tương Nghi nhìn nhau, là con gái ruột, Triển Ngải Bình còn có thể không biết Triển Bác nghĩ gì sao?
Em trai Triển Minh Chiêu xuống nông thôn mấy năm, đúng là trở nên thông minh rồi, cả gia đình nhà họ Triển bọn họ đều bắt lấy điểm yếu của Triển Bác.
Để Triển Minh Khang xuống nông thôn làm thanh niên tri thức?
Quả thật là một chuyện tốt.
Chu Kiều Dung không ngồi yên được, làm người bên gối của Triển Bác mười mấy năm, bà ta còn có thể không biết Triển Bác đang nghĩ gì? Tại sao chủ đề lại lệch tới việc Triển Minh Khang đi làm thanh niên tri thức chứ?
Đều là thằng nhóc Triển Minh Chiêu chết tiệt đó nói ra!
Ban đêm về phòng, Chu Kiều Dung vội vàng thủ thỉ với Triển Bác: "Ông thật sự muốn cho Minh Khang đi làm thanh niên tri thức?"
Triển Bác hưng phấn nói: "Tôi thấy chuyện này được, đúng lúc viết lớn tuổi của tiểu Khang, năm sau cho nó xuống nông thôn làm thanh niên tri thức đi, hay là năm nay? Càng sớm càng tốt!"
Tròng mắt của Chu Kiều Dung sắp rớt ra ngoài, Triển Bác điên rồi nhỉ, đầu óc ông ta có vấn đề, thật sự muốn đưa con trai của mình đi làm thanh niên tri thức?
"Tiểu Khang là đứa con duy nhất của hai chúng ta, tôi không nỡ để nó xuống nông thôn chịu khổ, làm thanh niên tri thức mệt bao nhiêu, cuộc sống ở nông thôn khó sống..."
Triển Bác nhíu mày: "Chu Kiều Dung, ban đầu lúc Minh Chiêu xuống nông thôn, chẳng phải bà nói như vậy sao, bà nói đàn ông phải rèn luyện nhiều, vốn dĩ Minh Chiêu không cần xuống nông thôn, vẫn là nó đi thay Giai Giai."
Chu Kiều Dung nghẹn lại: "...."
"Bà quên lời bà nói năm xưa rồi? Đàn ông con trai trưởng thành, phải rèn luyện nhiều, đứa con gái như Giai Giai có thể không xuống nông thôn chịu khổ, nhưng con trai có gì quan trọng? Con trai nên không sợ mệt không sợ khổ, tôi thấy để tiểu Khang xuống nông thôn rèn luyện đi."
Đương nhiên rồi, chủ yếu nhất là cho Triển Bác hãnh diện.
Trong lòng Triển Bác đã tính toán xong hết, con gái lớn Triển Ngải Bình của ông ta là phó viện trưởng bệnh viện, con rể là đoàn trưởng, sau này có thể là sư trưởng quân trưởng; con gái út Triển Ngải Giai cũng gả cho đoàn trưởng; Triển Minh Chiêu cưới cô vợ có gia thế tốt...Bây giờ trong nhà chỉ còn lại Triển Minh Khang.
Triển Minh Khang là đứa kém cỏi, giữ cậu ta lại tỉnh, cũng chẳng qua là sắp xếp một cương vị nhàn hạ, cô gái gia thế tốt tuyệt đối không thích cậu ta.
So với việc giữ Triển Minh Khang lại tỉnh lăn lộn, chi bằng đưa cậu ta xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, như vậy một là có thể cho Triển Bác thể diện, hai là...Triển Minh Khang gầy đi, đẹp trai lên, he he he, chưa biết chừng cậu ta lại có thể cưới được một cô vợ có gia thế tốt về.
Chu Kiều Dung cắn răng nói: "Tôi không nỡ, tôi tuyệt đối không để nó xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, tôi muốn tiểu Khang ở bên cạnh chúng ta."
Triển Bác khuyên bà ta: "Lưu luyến con cái thì không bẫy được sói."
Chu Kiều Dung: "...Tôi cũng không muốn bẫy sói."
Đầu óc Chu Kiều Dung loạn lên.
Triển Bác lại nói: "Bà nhìn xem, anh chị của tiểu Khang, đứa nào không có tiền đồ, Bình Bình và Giai Giai đều gả cho sĩ quan, gả cho đoàn trưởng, Minh Chiêu thì sao, nó sắp cưới con gái út của nhà tư lệnh...Bây giờ trong nhà chỉ còn lại Triển Minh Khang, bà thật sự muốn để nó cưới một cô vợ nông thôn?"
"Chỉ có người có điều kiện kém trong tỉnh mới muốn chạm tới nhà chúng ta."
"....Bà chịu mất mặt như vậy, tôi thì không."
"Không bằng được anh chị của nó, bà muốn để con trai út không ngẩng nổi đầu?"
Chu Kiều Dung hé miệng, bà ta hoàn toàn không biết rốt cuộc nên nói gì, đúng vậy, bốn đứa con trong nhà, ba đứa đều có hôn sự tốt, chỉ còn Triển Minh Khang, nếu cậu ta không có tiền đồ cưới một cô gái bình thường...hai vợ chồng bà ta vô cùng mất mặt, Triển Minh Khang cũng không ngẩng nổi đầu.
Chu Kiều Dung khó chịu nói: "Để tiểu Khang xuống nông thôn, nó có thể cưới một cô gái gia thế tốt không?"
Triển Bác nói: "Bà nhìn anh trai Minh Chiêu của nó, đây không phải là ví dụ có sẵn sao, bà nhìn xem ảnh lúc trẻ của tôi."
Tuy bây giờ khí chất và tướng mạo của Triển Bác đã đổ sụp, nhưng lúc ông ta còn trẻ cũng được coi là một tiểu sinh thanh tú, nếu không cũng không cưới được Ngải Phi Hồng, cũng sẽ không sinh ra hai đứa con có nhan sắc vượt trội như Triển Ngải Bình và Triển Minh Chiêu.
Chu Kiều Dung: "...."