Lúc Chu Kiều Dung gả cho Triển Bác, Triển Bác đã là một người đàn ông trung niên rồi, cũng chỉ có từ trong hình ảnh đen trắng của quá khứ mới có thể nhìn ra ông ta cũng khá bảnh bao.
"Tiểu Khang đội cái đầu heo như vậy, có cô gái nhà ai có thể thích nó?" Tuy bây giờ người lớn đều thích tiểu bối trắng trẻo mập mạp, nhưng vì để con trai út nhà mình trèo cao, Triển Bác biết những cô gái kia chỉ thích người gầy, cao, đẹp trai.
Mập giống như heo, cô gái nhà ai thích?
"Cho nó xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, cải tạo đàng hoàng!"
Chu Kiều Dung: "..." Nói là cải tạo, còn không phải là để con trai bà ta chịu khổ.
"Tôi không nhẫn tâm được."
Triển Bác khuyên bà ta: "Bà không nhẫn tâm thì cũng phải nhẫn tâm, đây là vì tốt cho con trai? Lẽ nào bà nhẫn tâm để tiểu Khang không ngẩng đầu lên nổi?"
"Nếu tiểu Khang đẹp trai hơn, nó có thể cưới được một cô vợ có điều kiện tốt, bà còn nhớ những nhà mà tôi kể hôm qua không, nhà lão Lục nhà lão Trình..."
Triển Bác đếm từng nhà cho bà ta, gia thế cương vị chức vị đều lướt qua một vòng: "Bà xem xem, nếu tiểu Khang có thể trở thành rể hiền rể tài của nhà họ, vậy không sướng?"
Chu Kiều Dung: "..."
Triển Bác lại tung tới một tin tức chấn động: "Bà sờ tim mình hồi tưởng một chút, hai năm nay, sau khi Triển Ngải Giai làm phu nhân đoàn trưởng, con bé có dáng vẻ gì trước mặt bà, trước đây nó lại có dáng vẻ gì?"
"Bà tha thiết hầu hạ nó, còn chẳng phải vì nhờ Cương tử chiếu cố tiểu Khang."
Chu Kiều Dung trầm mặc im lặng.
Triển Bác lại nói: "Nếu Tiểu Khang làm rể hiền rể tài nhà người ta, bên trên có mấy anh cậu lợi hại, không cho bà hãnh diện? Tới khi đó Giai Giai là tới cầu bà, không phải bà cầu nó."
Chu Kiều Dung: "..."
Chu Kiều Dung ẩn nhẫn hơi bị động tâm.
Tuy mục đích ban đầu của bà ta không phải như thế này, Chu Kiều Dung không có dã tâm gì, con trai không thành khí thì không thành khí, mong lúc cha ruột còn thì chiếu cố nó, cha ruột mất, có anh rể ruột còn, cũng có thể chiếu cố nó.
Triển Minh Khang chỉ cần cưới về cho bà ta một cô con dâu làm việc nhà nghe lời là được, Chu Kiều Dung luôn định như vậy.
Nhưng bây giờ, Triển Bác lại chỉ cho bà ta một con đường mới.
Để Triển Minh Khang đi làm con rể hiền tài của người ta!
Nhịp tim của Chu Kiều Dung tạm dừng một khoảnh khắc, một thế giới mới trải ra trước mặt bà ta.
Bà ta và Triển Bác không hổ là vợ chồng, mấy câu nói này của Triển Bác khiến bà ta mềm lòng đi, chuyển biến của Triển Ngải Giai trước và sau kết hôn khiến Chu Kiều Dung cứng lòng, bởi vì còn phải dựa vào con gái và con rể, Chu Kiều Dung không dám nói nhiều.
Nhưng nếu thân phận của Triển Minh Khang thay đổi thì sao?
Chu Kiều Dung cũng muốn người khác tha thiết cầu xin mình!
Chu Kiều Dung hỏi: "Để tiểu Khang xuống nông thôn làm thanh niên tri thức? Để nó đi đâu làm thanh niên tri thức?"
Gần như đã đồng ý trong lòng cho Triển Minh Khang đi làm thanh niên tri thức, nhưng Chu Kiều Dung vẫn không hi vọng Triển Minh Khang tới nơi quá vất vả, biên cương quá khổ quá lạnh.
Triển Bác nghĩ cũng không nghĩ đáp: "Còn cần phải hỏi? Đương nhiên tới tỉnh Vân Nam làm thanh niên tri thức rồi."
Chu Kiều Dung ngây ngốc: "...."
"Vân Nam được, đối diện với chỗ chúng ta là Vân Nam, dân số đông, ít việc, đúng lúc anh chị nó đều ở đó, ở đó tốt, cũng chỉ nóng một chút, nhưng nóng vẫn tốt hơn bị đông lạnh ở phương bắc, bà nói có đúng không."
Sắc mặt Chu Kiều Dung âm tình bất định, thầm nghĩ đúng cái rắm.
Để Triển Minh Khang tới Vân Nam làm thanh niên tri thức, tới tầm mắt của anh chị cùng cha khác mẹ làm thanh niên tri thức… Uổng cho Triển Bác có thể nghĩ ra được.
Triển Bác cười không khép miệng: "Chị và anh rể nó cũng có thể chiếu cố nó!"
Chu Kiều Dung cảm thấy trong đầu Triển Bác chứa phân, khen ông ta có thể nghĩ ra được những chuyện này, đưa Triển Minh Khang tới Vân Nam làm thanh niên tri thức, vậy còn không phải là dê vào miệng cọp.
Nhưng bản thân Triển Bác còn thật sự không cảm thấy có vấn đề gì, ở trong mắt ông ta, cảm thấy nhà họ Triển của mình hòa thuận ấm êm, tất cả mọi người vui vẻ chung sống, nhà họ Triển bọn họ là một đại gia đình hạnh phúc ấm áp.
Ngày hôm sau, Triển Bác dậy sớm, ông ta rất hưng phấn, tự mài mực lót giấy, ông ta không cần người khác giúp, bảo người nhà ở bên cạnh xem, ông ta vung tay áo, lót xong giấy dùng viết thư pháp trên bàn, tự vung bút, lưu loát viết xuống một hàng chữ mà đàn ông trung niên thích nhất: Gia hòa vạn sự hưng.
Sắc mặt của những người còn lại trong nhà rất đặc sắc, chỉ có tiểu đồng chí Cố Tương Nghi tán thưởng nhất.