Đoàn trưởng La có thể nói như vậy không phải bởi vì gì khác mà là bởi vì không sinh được.
Chính anh ta đánh bậy đánh bạ sinh ra một thằng cu bụ bẫm, cũng không có nghĩa có thể sinh được đứa thứ hai, anh ta và Trương Lệ Dung cũng không có ý định sinh đứa thứ hai, trước hôn nhân Trương Lệ Dung đã nói, cô ta chỉ sinh một đứa thôi.
Trương Lệ Dung nói: "Trong bụng của cô ta còn không biết là một hay là hai đứa, lỡ như là hai đứa con gái, nhà cô ta có ba đóa kim hoa rồi."
Đoàn trưởng La nuốt một ngụm nước bọt: "Cũng có có thể là hai bé trai, gia đình cậu ta sẽ có ba thằng nhóc."
Sau khi nói đến đây, đoàn trưởng La thật lòng rất hâm mộ, anh ta là đàn ông vô cùng truyền thống, ở quê nhà bọn họ thì con trai trong nhà càng nhiều càng tốt, ở trong thôn, chỉ có anh em trong nhà đông mới không ai dám bắt nạt.
"Khó trách cậu ta ân cần như vậy thì ra là sợ con trai cậu ta bị đói." Đoàn trưởng La tìm lời giải thích cho hành vi của Cố Thịnh, nghĩ thầm cũng chỉ có như thế.
Ai mà không vì con trai chứ?
Nếu không phải bị con trai của Trương Lệ Dung tóm lấy, đoàn trưởng La cũng sẽ không nhịn cô ta đến giờ.
Trương Lệ Dung nghe đoàn trưởng La nói lời này, trong lòng cô ta thầm nói, cô ta cũng từng nghe nói những lời bóng gió bên ngoài kia, trước đó đoàn trưởng La có hai đứa con trai thế nhưng hai đứa ấy đều không phải con ruột anh ta… Vợ trước của anh ta cắm sừng anh ta.
Lại thêm bà cụ che chở hai cháu trai, Trương Lệ Dung sao có thể không đoán ra được chân tướng câu chuyện, cô ta buồn nôn hết sức, đương nhiên, Trương Lệ Dung cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ mình không biết.
Cũng bởi vì như thế, Trương Lệ Dung biết tóm khuyết điểm của đoàn trưởng La thế nào, đứa bé này của mình chính là mạng sống của đoàn trưởng La.
Cô ta nhất định phải bảo vệ gốc rễ của cái mạng này thật tốt.
Không thể sinh cũng vừa vặn, sinh nhiều không có gì lạ, chỉ một đứa con trai độc nhất như thế, tốt hơn nhà kế bên có hai ba đứa nhiều.
*
Hai anh em Oa Bao Nhục ăn cơm cực kỳ đàng hoàng, bởi vì cha nấu ăn ngon, nghĩ cách bồi bổ thân thể cho Triển Ngải Bình. Triển Ngải Bình mới vừa mang thai, cơ thể đã gầy đi.
Đứa nhỏ trong bụng này, rất làm khổ người, cô mang thai có phản ứng lớn, cũng không thấy mập ra.
Biết mẹ khó chịu, hai đứa trẻ cũng thương mẹ, luôn bảo Triển Ngải Bình ăn nhiều thịt và trứng gà.
"Mẹ ăn!"
Có hai đứa bé ngoan như thế, trong lòng Triển Ngải Bình hết sức vui sướng, cô và Cố Thịnh sao lại sinh ra được hai đứa bé ấm áp như thế.
Đứa thứ ba chắc cũng là một bé con tri kỷ.
Triển Ngải Bình cũng lo lắng lại mang thai song sinh một lần nữa, cô đi bệnh viện kiểm tra, chỉ là thai một, còn xét nghiệm, chỉ có một đứa bé, Cố Thịnh sắp làm cha của ba đứa nhỏ chứ không phải cha của bốn đứa nhỏ.
Triển Ngải Bình thật sự hơi sợ lại sinh hai đứa bé nữa, người trong nhà nhiều lên, trực tiếp từ một nhà bốn người biến thành một nhà sáu người.
"Cha của ba đứa nhỏ, anh đừng lo lắng, đứa thứ tư của anh còn chưa thấy bóng đâu."
"Đúng là để anh nói một lời thành sấm mà." Triển Ngải Bình nhớ lại cảnh tượng hồi ở trên xe lửa mà bật cười.
Cố Thịnh cười nói: "Mẹ của ba đứa nhỏ, em cũng đừng lo lắng, ở đâu ra mà nhiều sinh đôi như thế, mấy năm qua trong viện chúng ta cũng chỉ có em và vợ lão Vương sinh đôi thôi."
Triển Ngải Bình nói: "Đúng vậy, sinh đôi là xác suất cực kỳ nhỏ."
Trừ phi là khoa học kỹ thuật hỗ trợ mang thai, sinh đôi tự nhiên quả thực khó gặp.
Triển Ngải Bình vẫn ngóng trông sinh con gái, một bé kẹo Miên Hoa đến, ba bé con ấm áp.
Thẩm Lệ Thanh dẫn hai con cá trong nhà đến thăm con: "Cô nghĩ đẹp thật."
"Lỡ như là một thằng quỷ nghịch ngợm gây sự thì sao?" Thẩm Lệ Thanh nuôi hai con cá trong nhà cũng không dễ dàng, con út cũng còn đỡ, chỉ lười một chút, con gái lớn thì… Quả là hỗn thế ma vương, những chàng lính cao to kia đều sợ cô bé, là một nhóc quỷ hay to tiếng.
Thẩm Lệ Thanh trông mà thèm anh em Oa Bao Nhục nhà Triển Ngải Bình, bởi vì hai nhỏ rất nghe lời.
Triển Ngải Bình nói: "Nghịch chút cũng tốt."
Hai nhóc ấm áp trong nhà quá ngoan, mỗi ngày hưởng thụ đãi ngộ vào Haidilao làm cho cô cảm thấy không chân thực, cô và Cố Thịnh có thể rút ra hai tấm thẻ này vẫn là vận may đã dùng hết, đời này sao có thể như ý mình được chứ?
Là đứa nhỏ tinh nghịch cũng được —— Đó mới như là con của cô và Cố Thịnh.
Thẩm Lệ Thanh hỏi lại: "Nghịch chút cũng tốt?"
"Triển Bình Bình, cô đừng nói mát, nếu mà nghịch thật, cô muốn khóc cũng không kịp đâu."
"Có điều cũng đúng ——" Thẩm Lệ Thanh giật giật môi: "Đứa nhỏ biết khóc biết la sẽ có sữa uống, em họ tôi đấy, tôi có đứa em họ tính cách an tĩnh sắp xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, một đứa khác cả ngày gây chuyện ngược lại có việc làm."