Triển Ngải Bình nghe hai đứa bọn chúng mỗi đứa kêu một tiếng viện trưởng Triển, nghe mà trong đầu cứ ong ong, giống như là nuôi hai con ong mật nhỏ, còn là hai con ong mật nhỏ chăm chỉ.
Chờ đến ngoài sân, mở cửa sân, hai đứa nhóc bẹp bẹp vươn tay nhường đường, hai đứa bọn chúng trăm miệng một lời nói: "Mời viện trưởng Triển vào trước!"
Triển Ngải Bình: "…"
Cô đang nuôi nhân phục phục vụ của Haidilao à?
Trẻ con có cảm xúc rất phong phú, trong cuộc sống vừa xảy ra một chuyện nho nhỏ nào đó thì ở trong thế giới của bọn chúng đều sẽ biến thành một việc lớn.
Đều do Cố Thịnh, mấy ngày nay trong miệng toàn gọi cô là "viện trưởng Triển" , từng ngày từng ngày ở nhà, viện trưởng Triển ơi, viện trưởng Triển à, khiến hai đứa nhỏ cũng toàn gọi viện trưởng Triển.
"Bây giờ mẹ là viện trưởng, không giống với trước kia."
Cái gì mà không giống với trước kia, không phải là phù chánh[1] thôi sao.
[1] Đưa từ thiếp lên làm vợ, ý của nữ chính là từ phó lên trưởng.
Có điều nghe cách gọi "viện trưởng Triển" vẫn rất thoải mái, Triển Ngải Bình cũng vui vẻ chơi với hai đứa nhỏ, ngẩng đầu bước đi trở về nhà, đóng cửa lại.
"Ở nhà tất cả đều phải nghe lời viện trưởng Triển!"
Trương Lệ Dung đi ra từ sân nhà kế bên, từ đằng xa cô ta đã nghe thấy từng tiếng "viện trưởng Triển", Trương Lệ Dung khinh thường xì một tiếng: "Không phải là một viện trưởng của bệnh viện hương trấn rách nát thôi sao? Có gì đặc biệt cơ chứ."
"Tiểu Trương à, tư tưởng này của cô không đoan chính." Chủ nhiệm Lý Ngọc Hà đi dạo trong viện gia chúc nghe trộm được Trương Lệ Dung nói.
"Không phải cô có ý kiến gì với viện trưởng Triển đấy chứ?"
Trương Lệ Dung nói: "Tôi có thể có ý kiến gì? Bây giờ viện trưởng Triển người ta rất kiêu ngạo, mỗi ngày nhà bọn họ đều vang lên từ viện trưởng Triển đấy."
Lý Ngọc Hà tựa như cười mà không cười nhìn cô ta: "Làm sao, cô đố kỵ hả? Người ta lên làm viện trưởng, đây không phải việc vui à, ai lên chức mà không vui, chờ nhà các cô thăng chức, bảo đảm cô còn vui hơn."
Trương Lệ Dung bĩu môi, nghĩ thầm chuyện như vậy còn không biết năm nào tháng nào.
Cô ta chỉ sợ Cố Thịnh nhà hàng xóm thăng chức nhanh hơn.
Triển Ngải Bình lên làm viện trưởng bệnh viện, cả viện gia chúc có không ít người ngưỡng mộ, đừng nói chế độ lương tăng lên, đừng nói chỉ là một bệnh viện hương trấn nho nhỏ, cho dù là bệnh viện hương trấn thì đấy chính là viện trưởng, dưới tay cũng quản mấy chục người, rất có năng lực.
Viện trưởng đó, viện trưởng đó.
Trương Lệ Dung cắn môi, mấy dây ruột trong bụng đều xoắn lại với nhau, làm việc ở bệnh viện, ai không muốn lên làm viện trưởng? Ai không muốn làm quan, phong quang chứ?
Đợi khi đoàn trưởng La trở về, Trương Lệ Dung chua cay châm chọc nói: "Hai vợ chồng nhà kế bên đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa."
Đoàn trưởng La nói: "Làm sao?"
"Năm ngoái Cố Thịnh làm đoàn trưởng, ở nhà rất vênh váo đúng không? Triển Ngải Bình thiếu điều làm một người vợ hiền mẹ đảm hầu hạ cậu ta, giờ hay rồi, Triển Ngải Bình lên làm viện trưởng, phong thủy luân chuyển, bây giờ mỗi ngày trong nhà người ta đều là viện trưởng Triển, viện trưởng Triển, thật vênh váo."
"Không phải chỉ là viện trưởng của một bệnh viện nát thôi sao?"
Đoàn trưởng La thở dài một hơi trong lòng: "Cũng là bệnh viện hương trấn tốt nhất, thật không tệ."
"Bác sĩ Triển trở lại bệnh viện hương trấn rồi, không làm ở viện quân y như trước nữa." Trong lòng đoàn trưởng La ngóng trông Trương Lệ Dung có thể đi làm ở bệnh viện hương trấn.
Đãi ngộ của bệnh viện hương trấn ít hơn một chút, nhưng nhàn nhã hơn viện quân y, quản lý cũng không quá nghiêm, có thể quán xuyến gia đình tốt hơn.
Trương Lệ Dung: "…"
Đoàn trưởng La cười vài tiếng: "Vợ cậu ta lên làm viện trưởng cũng nên vênh váo mấy ngày, Tiểu Cố sắp xui xẻo rồi."
Nhớ lại lúc Cố Thịnh mới vừa lên làm đoàn trưởng, vênh váo đắc ý cỡ nào, quả thực là dáng vẻ "tiểu nhân đắc chí", giờ thì hay rồi, gió Tây áp gió Đông, vợ anh mau mau đắc ý nhiều hơn đi.
Đoàn trưởng La biết chàng trai nhà kế bên phải cúi đầu làm thiếp mấy ngày, nhưng không nghĩ tới hành động của Cố Thịnh quả thực làm người ta giận sôi máu.
Một hai tháng gần đây anh ta luôn rất bận bịu, bận cả ngày không được ngơi tay, cũng chỉ rảnh một hai tiếng, thế nhưng tên họ Cố này luôn tận dụng mọi thứ, chạng vạng được nghỉ rỗi hơi, chỉ rảnh một chút như thế, anh cũng vội vàng chạy về nhà, nấu ăn cho vợ mình, nấu ăn xong lại chạy về đi làm, tới tới lui lui coi như rèn luyện thân thể.
Người bình thường ai lại chịu khó như anh?
Trương Lệ Dung nói: "Lẽ nào vợ cậu ta lại mang thai?"
Đoàn trưởng La thổn thức: "Nhà kế bên đã có hai đứa mà cũng sinh đứa thứ ba à? Bây giờ quốc gia muốn giảm sinh, một hai đứa, có con trai có con gái là đủ rồi."