Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 508 - Chương 508. Chỉ Điểm 3

Chương 508. Chỉ điểm 3 Chương 508. Chỉ điểm 3

Hai người Cố Tương Nghi và Triển Minh Chiêu trở về, bọn họ dự định yêu đương một năm, sau đó lại bàn bạc chuyện kết hôn, Triển Minh Chiêu cũng muốn xuất ngũ.

Hàng năm đều có không ít quân nhân xuất ngũ chuyển nghề, phân phối đến những nơi khác nhau làm việc, cũng có người tự nguyện ghi danh chi viện cho biên cương, đến nông trường ở biên cương.

Tuy rằng bấy giờ nhân viên lưu động không mạnh, nhưng vẫn có rất nhiều quần chúng chuyển đổi, cũng như nông trường quốc doanh định hướng tuyển người, dời đến nơi khác cùng với nhà xưởng quốc doanh, Triển Minh Chiêu tranh thủ làm việc ở quán trà.

Đương nhiên, Triển Ngải Bình rất hi vọng em trai của mình làm một công an, sau này mặc đồng phục rất bảnh, thế nhưng Triển Minh Chiêu lại không có hứng thú làm công an.

"Ai thèm đi làm công an chứ? Còn không bằng đi làm ở trạm thực phẩm." Triển Minh Chiêu nghĩ thầm mình đến trạm thực phẩm còn có thể tạo phúc cho nhân dân một phương, đi phụ trách thu mua nông sản, ra giá lương tâm hơn.

Như là thu mua những nông sản như heo sống, lúa gạo, cũng phải xét cấp bậc, ví dụ như heo, có thể thăng lên một cấp, một con heo có thể bán nhiều hơn mấy đồng thậm chí mười mấy đồng tiền.

Có vài trạm thực phẩm ra sức ép giá, sẽ có nông dân mang heo đến trạm thu mua xa hơn, có thể đổi tiền và phiếu nhiều hơn.

Triển Ngải Bình nói: "Em vẫn nên đàng hoàng đi làm ở quán trà đi."

Em trai Triển Minh Chiêu quyết định xuất ngũ, Triển Ngải Bình cũng rời viện quân y, về bệnh viện Nham Tâm, lần này, cô làm viện trưởng bệnh viện.

Phó viện trưởng Triển đã biến thành viện trưởng Triển.

Tần Diễm Phương và bác sĩ Triệu đã có con, Khương Mỹ Huệ cũng làm mẹ, khu người nhà trong bệnh viện trở nên náo nhiệt, trẻ con cũng thành quần kết đội.

Hơn một năm không về, bệnh viện lại thay đổi rất nhiều, nhân viên thêm chừng mười người… Đợi đến nghỉ hè, lại có thêm một nhóm sinh viên tốt nghiệp, có lẽ lại thêm hai người nữa.

Ngoại trừ sinh viên tốt nghiệp, còn có người tốt nghiệp cấp hai xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Đã mười năm rồi, năm năm mươi mấy đã bắt đầu lục tục có người lên núi xuống nông thôn, mãi cho đến năm bảy tám mới kết thúc, bây giờ còn có ba nhóm thanh niên trí thức cuối cùng.

Triển Bác nói muốn đưa Triển Minh Khang đến làm thanh niên trí thức, cũng không biết là nói chơi hay là thật sự muốn đưa đến làm thanh niên trí thức.

Thêm hai năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, vận mệnh của rất nhiều người đều sẽ thay đổi.

"Vợ, chúc mừng em, coi như đã lên làm viện trưởng, nhưng vẫn chậm hơn anh một hai năm."

Triển Ngải Bình đã biến thành viện trưởng Triển, tin tức này lập tức truyền khắp viện gia chúc, hai ngày đầu gặp gỡ đều chúc mừng cô vài câu, "Chúc mừng, viện trưởng Triển."

"Viện trưởng Triển!"

Phó viện trưởng và viện trưởng chênh lệch quá xa, người ở đây rất nhạy cảm đối với từ phó, có mấy người phó đoàn trưởng vĩnh viễn không đi lên được đoàn trưởng, về sau nữa càng là hố củ cải[1], có thể thăng lên hay không, vừa phải xem năng lực mà vừa phải xem vận may.

[1] Dùng để chỉ một vị trí đã được định sẵn trong một số đợt tuyển dụng, nhưng vẫn phải giả vờ tuyển dụng trong xã hội và trải qua quá trình tuyển dụng.

Vận may cũng là một loại thực lực.

Nghe xong một tràng câu viện trưởng Triển, đến ngay cả hai nhãi con trong nhà cũng gọi theo: "Viện trưởng Triển!"

Oa Bao Nhục: "Viện trưởng Triển, hôm nay chúng con muốn ăn thịt!"

Tiểu Thang viên: "Viện trưởng Triển, Viên Viên mỏi chân rồi."

"Vậy anh cõng em." Triển Ngải Bình dẫn đứa nhỏ từ bệnh viện về đến nhà, Tiểu Thang Viên ồn ào không nhúc nhích ngay cổng lớn, Oa Bao Nhục làm anh trai dũng cảm có trách nhiệm, chủ động nói muốn cõng em gái về nhà.

Tiểu Thang Viên lắc đầu một cái, cô nhóc xem xét anh trai, cô nhóc chỉ muốn được người cao to ôm về nhà thôi.

Ngày hôm qua còn nhìn thấy Điềm Thố Ngư nhà Thẩm Lệ Thanh cưỡi ngựa lên người anh lính, cô nhóc cũng muốn.

Triển Ngải Bình: "…"

Triển Ngải Bình làm bộ không nhìn hiểu kế vặt của con gái, một nhóc Siêu Sức Mạnh có thể lực tốt như thế nói mỏi chân, gạt quỷ à.

"Viện trưởng Triển nói muốn dẫn các con về nhà, nhịn thêm đi, sắp tới rồi." Triển Ngải Bình dắt con gái đi về phía mình, "Đợi lát nữa cha về, để cha ôm."

Tiểu Thang Viên nói: "Dạ."

Cha cô nhóc Viên Viên vừa cao to vừa anh tuấn, cực kỳ cực kỳ đẹp trai, chỉ tiếc anh chưa bao giờ gác ở cửa đại viện.

Đồng chí Tiểu Thang Viên cảm thấy đồng chí cầm súng gác cửa rất lợi hại!

Trên tay cha cô nhóc luôn không thấy có súng và dao sắc, trông cũng không quá lợi hại, có lẽ chỉ làm công việc công văn, thích đọc sách giống cô nhóc và anh trai.

Tiểu Thang Viên và Oa Bao Nhục tay cầm tay, hai người nhún nhảy một cái đi về phía nhà mình, bọn chúng nhảy nhót ở đằng trước, Triển Ngải Bình đi theo phía sau bọn chúng, hai nhãi con đi đằng trước vài bước, sau đó lại xoay người liếc mắt nhìn mẹ ở sau lưng.

Cách khá xa, bọn chúng đứng tại chỗ chờ mẹ một lát.

"Viện trưởng Triển, cha nói mẹ phải đi chậm một chút."

"Viện trưởng Triển, cha nói mẹ không thể mệt mỏi."

"…"

Bình Luận (0)
Comment