Thanh niên trí thức từ Thượng Hải đến tỉnh Điền có rất nhiều, Tăng Giang không phải nhóm đầu tiên, cũng sẽ không phải là nhóm cuối cùng, làm đứa nhỏ không được yêu thương trong nhà, tính cách hướng nội, ngại ngùng, không biết nói chuyện, đây là đánh giá của người nhà với cậu ấy, Tăng Giang thích đọc sách, từ nhỏ cậu ấy nghe được rất nhiều lời ghét bỏ từ người ngoài, nói cậu ấy đọc sách không có tác dụng, chính là một con mọt sách, ngây ngốc, không biết nhìn người, sau này ở trong xã hội sẽ không có tương lai xán lạn.
Bây giờ các trưởng bối đều thích người hướng ngoại, biết ăn nói, biết dỗ người vui vẻ, Tăng Giang tự giác không nói ra được những lời vui lòng đó, cậu ấy cũng không biết nói… Từ lúc bắt đầu đã biết vị trí xuống nông thôn của gia đình sẽ rơi lên đầu mình, Tăng Giang chấp nhận số nhận, ý chí cậu ấy sa sút mấy tháng, sau đó cậu ấy lại nghĩ thông suốt.
Đi làm thanh niên trí thức cũng không có gì xấu, không phải chỉ là rời Thượng Hải chuyển sang nơi khác sinh hoạt thôi sao, so với oán trách hối hận, chẳng bằng chuẩn bị đầy đủ.
Tăng Giang thích đọc sách, cậu ấy lập tức chuẩn bị rất nhiều sách, đã học làm nông thế nào, học kỹ thuật của dân binh ra sao, bấy giờ khu vực biên cảnh gần như toàn là dân binh, đều phải tiếp nhận huấn luyện dân binh, đến ngay cả học sinh tiểu học cũng phải huấn luyện hàng năm, lúc cậu ấy tới viện gia chúc còn nhìn thấy ven đường có các binh sĩ luyện tập nằm xuống, bắn súng, gỡ mìn…
Những chuyện này đối với Tăng Giang mà nói đều rất mới mẻ.
Đã chuẩn bị đầy đủ hết, cũng từng đọc không ít sách vở và tư liệu, sau khi Tăng Giang đi tới tỉnh Điền, cậu ấy vốn cho là một mình cậu ấy sẽ bị người ngoài nói là "hướng nội", "không có tương lai", cả người co rúm lại sợ sệt, lại không nghĩ rằng cậu ấy thích ứng vô cùng tốt, những dân quê ở đây rất tôn trọng cậu ấy, biết cậu ấy đọc sách nhiều, còn học tri thức nông nghiệp từ sớm, không hề cười cậu ấy là con mọt sách mà còn cảm thấy cậu ấy lợi hại, hiểu biết nhiều.
Đánh giá như vậy khiến Tăng Giang rất kích động, đây chính là một cơ hội để thay đổi.
Tăng Giang là người đọc sách, đặc điểm của người đọc sách chính là suy nghĩ nhiều. Tăng Giang đi tới tỉnh Điền mấy ngày, cậu ấy lập tức lập xong các dự định và kế hoạch, những thanh niên trí thức khác mười năm tám năm không trở về được, cậu ấy có lẽ cũng không trở về, vì thế –- Cậu ấy muốn cắm rễ ở nơi này!
Dù sao đều phải cắm rễ ở đây, cậu ấy dự định mau chóng tìm một cô gái địa phương có điều kiện tốt kết hôn sinh con, chăm chỉ kinh doanh, trải qua tháng ngày tốt đẹp, vợ con làm ấm giường.
Tăng Giang cũng không tính là quá thân thiết với người chị họ Thẩm Lệ Thanh, nhưng cậu ấy biết Thẩm Lệ Thanh gả cho một sĩ quan, tuy rằng cậu ấy không quá biết a dua nịnh hót, nhưng không ngu, biết phải liên lạc với người họ hàng này luôn sẽ có vài chỗ thuận tiện.
Cậu ấy có người họ hàng lợi hại, lại tìm một cô gái địa phương có điều kiện tốt, hẳn là sẽ không sống quá tệ.
Triển Ngải Bình nói: "Cậu sớm đã chuẩn bị rất nhiều nhỉ?"
Tăng Giang nói: "Viện trưởng Triển, em có thể mượn chị ít sách thuốc không? Em cũng muốn học một vài ngón nghề bác sĩ…"
Bấy giờ có không ít thanh niên trí thức làm bác sĩ, làm giáo viên ở nông thôn, việc này thoải mái hơn đi làm ruộng nhiều.
Triển Ngải Bình nói: "Được, tôi đi lấy vài cuốn sách cho cậu."
Tăng Giang cực kỳ biết ơn: "Cảm ơn."
Triển Ngải Bình không nhịn được nhắc nhở: "Hai năm nay cậu đừng vội kết hôn xem mắt, có thể đọc nhiều sách, đọc sách trung học, không chừng chờ mấy năm nữa lại khôi phục kỳ thi đại học, có thể trở về thành phố học đại học."
Tăng Giang lắc đầu: "Em không muốn học đại học, em muốn mau chóng tìm một cô gái bản địa kết hôn, ở đây an gia lạc nghiệp."
"Em cảm thấy nơi này non xanh nước biếc, không khí cũng tốt, sau này sinh hoạt không tệ."
Triển Ngải Bình: "…"
Cô cảm thấy người em họ này của Thẩm Lệ Thanh đúng là tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn với Thẩm Lệ Thanh.
*
Trò chuyện xong, Triển Ngải Bình dẫn hai đứa nhỏ về nhà, nhận được cuộc điện thoại gọi tới của ông cha Triển Bác, hóa ra là gần đây Triển Minh Khang cũng xuống nông thôn.
Triển Ngải Bình cho là ông ta muốn cô chăm sóc Triển Minh Khang
Triển Bác lại nói ở trong điện thoại: "Con với Tiểu Cố, hai đứa tuyệt đối đừng quá chăm sóc nó, phải để nó chịu nhiều khổ mới được."
"Được." Triển Ngải Bình không quan tâm, dù sao bản thân cô cũng không muốn quan tâm người em trai này.
Triển Minh Khang xuống nông thôn, cậu ta và Tăng Giang được phân cùng một nơi.