Triển Minh Khang về nông thôn, em trai Triển Minh Chiêu xuất ngũ, tiến vào công ty xuất nhập khẩu ở đây, trên thực tế chính là làm việc trong quán trà, từ lúc Triển Minh Chiêu rời khỏi bộ đội giống như được thả khỏi nhà giam, cả người sung sướng không thôi.
Làn da cũng rám đen hơn, màu vàng nhạt như ánh mặt trời, hàm răng trắng, cười lên khiến các cô gái yêu thích, làm cho Cố Tương Nghi ghen tuông.
Cố Tương Nghi nói với Triển Ngải Bình: "Nếu anh ấy dám cấu kết làm bậy với người phụ nữ khác, chị dâu, chị nhất định phải dạy dỗ anh ấy giúp em!"
Triển Ngải Bình cười: "Nó không dám đâu."
Triển Minh Chiêu xuất ngũ, ngày thường thời gian nhàn rỗi cũng nhiều, nhân duyên tốt, tan tầm sớm, các chú các dì trong đơn vị đều thương cậu. Triển Ngải Bình đưa chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng trong nhà cho Triển Minh Chiêu, may một bộ đồ chống nắng rộng chút cho cậu, ngày thường được nghỉ, Triển Minh Chiêu sẽ đội mũ rơm rộng vành, đạp xe đạp, ngậm một cọng cỏ trong miệng, leng keng leng keng qua lại trên đường núi.
Cậu thường xuyên đến viện quân y thăm Cố Tương Nghi, đưa thức ăn cho cô ấy, nói chuyện với cô ấy, khiến các đồng nghiệp của Cố Tương Nghi không ngừng hâm mộ.
Tay nghề nấu ăn của Triển Minh Chiêu không sánh bằng anh rể Cố Thịnh, nhưng cậu biết nấu súp, mùa hè trên núi nhiều nấm, cậu lên núi hái không ít nấm dại nấu thành canh nấm với gà đưa cho Cố Tương Nghi.
Cố Tương Nghi: "Mắt em đúng là bị mù, sớm tìm anh làm bạn trai thì tốt rồi, khi còn bé chúng ta ở bên nhau thì giờ đã có ba đứa rồi."
Triển Minh Chiêu sợ đến độ cọng cỏ trong miệng cũng rơi mất: "… Ba đứa?"
Cậu chớp mắt một cái: "Cũng không cần nhiều như vậy nhỉ?"
"Trẻ con rất quậy."
Cố Tương Nghi nói: "Hựu Hựu và Viên Viên không quậy."
Triển Minh Chiêu: "…" Nhưng cũng không có nghĩa trẻ con giống hai chúng nó không quậy.
Cố Tương Nghi làm y tá, công việc bận rộn, đến lúc đó nuôi con chăm con… Còn không phải là cậu chăm đứa nhỏ à?
Triển Minh Chiêu nói: "Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, giờ thịnh hành kế hoạch hóa gia đình."
Cố Tương Nghi: "Hai đứa đi, như nhà chị dâu vậy, náo nhiệt."
Triển Minh Chiêu: "Chỉ sợ trẻ con quá ầm ĩ, không dạy được con trẻ."
Cố Tương Nghi nói: "Còn có anh nhỏ của em ở đây, có bác trai bác gái, trẻ con cũng phải nghe lời bác nó."
Triển Minh Chiêu: "… Dượng hả?"
Cố Tương Nghi: "…"
"Trước tiên không nói cái này, mang thai rất khổ cực, chờ lát nữa anh đi thăm chị anh." Mỗi lần tới thăm Tương Nghi, Triển Minh Chiêu cũng tiện đường đi thăm chị gái mình Triển Ngải Bình, thân thể của Triển Ngải Bình càng ngày càng nặng, cậu nhìn mà đau lòng.
Gần đây Triển Minh Chiêu càng nhìn anh rể Cố Thịnh càng không vừa mắt.
Cố Thịnh là quân nhân, ngày thường bận rộn công việc, thời gian ở nhà ít ỏi, dù cho anh có săn sóc đi nữa, việc vặt vãnh trong nhà vẫn rơi lên người Triển Ngải Bình, người theo quân như Triển Ngải Bình cũng còn may, những nàng dâu quân nhân khác xa cách hai nơi, khác gì thủ tiết đâu?
Đây cũng là nguyên nhân Triển Minh Chiêu không muốn ở lại bộ đội, cậu càng muốn chăm sóc gia đình hơn.
May là còn có hai đứa bé theo bên cạnh chị gái, bọn nhỏ cũng nghe lời hiểu chuyện.
Thân thể Triển Ngải Bình không tiện, Triển Minh Chiêu thường xuyên đến ở bên chỗ cô, làm vài việc chân tay trong nhà giúp cô, tuy rằng cô không làm được việc nặng, cũng có binh lính đến giúp đỡ, nhưng người thân và người ngoài dù sao vẫn khác nhau.
"Cậu! Cậu! Cậu ơi!" Mỗi lần Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nhìn thấy cậu đều rất vui, không chỉ có người già thích náo nhiệt mà trẻ con cũng thích náo nhiệt.
Triển Minh Chiêu nói: "Các cháu tự chơi trước đi."
Cậu đi giặt quần áo nấu cơm giúp, mới đầu Triển Ngải Bình còn khách sáo với cậu hai tiếng, sau đó phát hiện em trai cô đúng là một lòng lại đây giặt quần áo nấu cơm chăm cháu giúp cô, cô cũng mặc cậu làm.
Triển Ngải Bình nói: "Anh rể thấy em như vậy thì anh ấy cũng yên lòng gả em gái cho em."
Triển Minh Chiêu nói: "Em thấy anh ấy như vậy, em còn không yên lòng gả chị gái cho anh ấy."
"Gả ai cũng đừng gả cho quân nhân, đàn ông tốt không làm lính."
"Để chị chịu uất ức rồi!"
Triển Ngải Bình: "… Kỳ thực tiền lương và tiền trợ cấp của anh ấy rất cao, đều giao cho chị quản."
Triển Minh Chiêu nói: "Cũng chỉ có tí tác dụng ấy, chị, chị cũng đừng khách sáo với anh ấy, cứ ăn ngon mặc đẹp, đừng tiết kiệm."
"Đừng may quần áo cho anh ấy, đều lãng phí vải vóc, cứ để anh ta quanh năm suốt tháng mặc quân trang đi, tiết kiệm vải may quần áo cho chị và cháu nhỏ."
Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "Được được được, lúc em giặt quần áo thì dạy Hựu Hựu và Viên Viên đi."
Thời tiết ở đây nóng nực, quần áo mỏng dễ giặt, đám con nít vọc nước giặt quần áo không lo bị cảm nóng sốt, sẽ không cảm lạnh.
Vải sợi hoá học không dễ nát, vải sợi bông dễ rách, Triển Minh Chiêu còn giúp may quần áo, anh rể cậu không đạp máy khâu nhưng cậu lại dùng máy khâu rất quen tay.
Mặt Triển Ngải Bình tê dại nhìn em trai vá quần áo giúp hai đứa nhỏ, trẻ con nghịch ngợm gây sự, Triển Ngải Bình lại chỉ cho đứa nhỏ mặc vải sợi bông, quần áo dễ rách, luôn phải vá lại, cô mang thai nên không tiện dùng máy khâu, bây giờ máy khâu trong nhà thuộc về em trai Triển Minh Chiêu .
Em trai cô may quần áo còn đẹp hơn cô, cậu còn biết may quần áo cơ đấy!!!
Càng khỏi nói quần áo bị thủng lỗ, Triển Minh Chiêu còn có thể thêu hình con hổ con thỏ, đẹp hơn vá miếng vá nhiều.