Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đều mặc quần áo đẹp mà cậu vá, quần áo càng vá trông càng đẹp.
Triển Ngải Bình nghĩ thầm đàn ông nhà bọn họ đều sao vậy, tại sao tay nghề nấu ăn của Cố Thịnh tốt, em trai Triển Minh Chiêu còn may vá đẹp hơn phụ nữ, đàn ông nhà bọn họ thực sự là hiền huệ!
Đàn ông nhà bọn họ hiền huệ, con chó nhà bọn họ cũng rất hiền lành.
Tiểu Tống Tử, giống chó lai chó săn cừu Đức, hiện tại xem như là một cái bánh chưng to, được Cố Thịnh dạy dỗ rất nghe lời, không làm phiền, không sủa bậy, cũng không cắn người linh tinh, nó còn có thể trông coi đứa nhỏ.
Tiểu Thang Viên thích nhảy dây, anh trai không chịu thua cũng nhảy với cô nhóc, hai đứa nó ở nhà nhảy dây, Tống Tử còn có thể đảm nhiệm công cụ hình chó, hai cái chân hỗ trợ giữ dây rất chắc chắn, vững hơn ghế, khiến Đường Thố Ngư nhà Thẩm Lệ Thanh không ngừng hâm mộ, ồn ào cũng muốn nuôi con chó to.
Thẩm Lệ Thanh vô cùng bất đắc dĩ: "Mẹ các con đã rất mệt mỏi, nào nuôi chó nổi."
Thẩm Lệ Thanh là kẻ lười, từ khi có hai nhóc con, cô ấy mới cần cù không ít, nếu là trước đây, hồi cô ấy mới vừa gả cho Vương Hữu Lý, Vương Hữu Lý không ở nhà, ngay cả bản thân cô ấy cũng chẳng muốn ăn, càng khỏi nói cho chó ăn, cho thỏ ăn.
Chó và thỏ mà cô ấy nuôi cũng phải bữa đói bữa nó theo cô ấy.
Thẩm Lệ Thanh nghĩ mình xem như là một người mẹ tốt tận chức rồi, ít nhất không có để con đói, nhà chị dâu Châu xem con trai như của quý, chạy theo phía sau đút cơm, như Thẩm Lệ Thanh cô ấy, đứa nhỏ không ăn thì không ăn, không ăn sẽ đói, đến ngay cả mình mà cô ấy cũng chẳng muốn ăn thì khỏi nói đến chuyện đút cho con ăn.
Hai vợ chồng đoàn trưởng kế bên nhà Triển Ngải Bình cũng cưng chiều đứa con trai duy nhất này.
"Chị, chị đừng làm, đợi lát nữa để em nấu cơm cho."
Triển Ngải Bình mặt dày nói: "Em đã đến rồi thì chị cũng không có ý định nấu."
Tuy rằng không sánh được với Cố Thịnh thế nhưng em trai cô nấu cơm cũng rất ngon, ít nhất ngon hơn cô, còn ngon hơn cơm tập thể trong nhà ăn.
Tiểu Thang Viên và Oa Bao Nhục nhìn thấy cậu thì rất vui, cũng muốn ăn món cậu nấu.
Triển Ngải Bình không khách sáo với cậu: "Em rửa rau nấu cơm đi."
Triển Minh Chiêu: "…"
Triển Tiểu Đệ đàng hoàng đi làm việc.
Triển Ngải Bình nhìn bóng lưng cao gầy của em trai, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, mặc dù bọn họ là chị em ruột, trước đây thời gian chung đụng không nhiều, cho tới bây giờ, em trai xuất ngũ, thường xuyên đến nhà, số lần bọn họ gặp mặt mới bắt đầu tăng lên.
Cô học trường quân đội, em trai xuống nông thôn… Thời niên thiếu ký ức gặp nhau không nhiều lắm, bây giờ thấy Triển Minh Chiêu, Triển Ngải Bình nhớ lại chính là hồi ức lúc còn bé của cả hai.
Khi còn bé Triển Minh Chiêu rất bám cô, chị vừa đi, cậu sẽ khóc, chân ngắn đi theo sau chị, chị đi đâu cậu sẽ đi đó, chị chơi cái gì, cậu sẽ muốn theo chơi cái đó, khí đó Triển Ngải Bình ghét bỏ cậu nhỏ, không hiểu chuyện, không thích dẫn cậu đi chơi, luôn muốn thoát khỏi em trai quấn người trong nhà, chạy ra ngoài làm chị đại.
Cô không tính là người chị tốt.
Đối với việc này, Cố Thịnh rất không vui: "Em vậy mà vẫn không tính là chị gái tốt? Tất cả đều có em che chở, giờ nó càng ngày càng không để anh ở trong mắt, mỗi ngày gây xích mích quan hệ vợ chồng của chúng ta, thật phiền."
Cả ngày nói cái gì mà không nên gả cho quân nhân, không chăm lo gia đình, khiến phụ nữ chịu khổ chịu tội… Nếu không phải cậu được che chở, ở viện gia chúc của quân nhân này thì cậu ắt sẽ bị đánh chết.
Triển Ngải Bình: "…"
Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, anh rể và em trai không vừa mắt nhau, cô kẹp ở giữa cũng khó xử.
Triển Ngải Bình thổn thức thở dài một hơi, nghĩ thầm mình cũng không muốn được hời còn ra vẻ.
Cô rất hạnh phúc, bây giờ ở trên thế giới này, những người đàn ông mà cô quan tâm nhất đều ở bên cạnh cô.
"Viện trưởng Triển, cô cảm thán cái gì vậy?" Từ khi Triển Ngải Bình lên làm viện trưởng, Trương Lệ Dung nhà kế bên luôn gọi cô là viện trưởng Triển chứ không phải gọi cô là bác sĩ Triển.
Nghe thấy Triển Ngải Bình vuốt bụng thở dài, Trương Lệ Dung đoán cô đã định chắc mang thai con gái nên không vui.
Trong nhà đoàn trưởng La chỉ có một đứa con trai duy nhất khiến Trương Lệ Dung cực kỳ kiêu ngạo, càng có cảm giác lên làm mẹ thái tử, khiến cô ta có rất nhiều đặc quyền, làm cho cô ta bắt đầu đứng ở góc độ đàn ông nhìn nhận vấn đề, hiện tại cô ta thích nhìn chằm chằm bụng người khác, hỏi người đó có phải sinh con trai không.
Trương Lệ Dung và đoàn trưởng La đoán nhà cách vách đã có con trai con gái, còn muốn tiếp tục sinh, nhất định là muốn sinh nhiều con trai, nếu như cô sinh con gái, chắc chắn không tiện nói, hai vợ chồng bọn họ chờ xem Triển Ngải Bình sinh con gái, điệu bộ Cố Thịnh trở mặt.
Triển Ngải Bình nói: "Không có gì, chỉ là có vài mâu thuẫn gia đình, nhà nào cũng có trải nghiệm khó quên."
Trương Lệ Dung: "…" Triển Ngải Bình thẳng thắn nói ra như thế ngược lại khiến Trương Lệ Dung trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
Trong lòng cô ta kích động không thôi.
Triển Ngải Bình có mâu thuẫn gia đình? Nếu như kéo chủ nhiệm Lý sinh đứa con trai thứ tư qua có phải là càng đâm vào lòng cô không.