Trương Lệ Dung kìm nén không có hỏi, cô ta phải đợi Triển Ngải Bình sinh con gái, "Gần đây em trai cô thường xuyên đến nhà cô à?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Thân thể tôi không tiện, em trai tôi tới làm vài việc nhà giúp tôi."
Trương Lệ Dung rầu rĩ nói: "Cô đúng là có một đứa em trai tốt."
Điểm ấy thì Trương Lệ Dung cũng hâm mộ.
Triển Ngải Bình không nói chuyện với cô ta, nâng bụng lớn trở về nhà, thân thể cô nặng nề, dễ mệt mỏi, sẽ ngủ thiếp đi, bất kể là Cố Thịnh hay là Triển Minh Chiêu đều căn dặn cô nghỉ ngơi thật tốt, hai đứa bé ở nhà cũng nói nhỏ lại, cố gắng không làm phiền mẹ.
Cố Thịnh phải đêm khuya mới về, Triển Minh Chiêu nấu cơm nước xong thì cùng ăn chung, buổi tối cũng ở lại, ngày hôm sau sáng sớm chạy trở về đi làm.
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ăn cơm xong, bọn chúng vào trong phòng luyện chữ, Triển Minh Chiêu lấy cái gầu và kim chỉ ra, vá quần áo cho hai đứa nhỏ, Triển Minh Chiêu cau mày: "Dạo này sao quần áo của con chị hay rách thế?"
Triển Ngải Bình: "… Thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của hai đứa chúng nó đi, bởi vì cậu vá quần áo đẹp."
"Khó trách anh rể nói chị nuông chiều hai đứa nó." Hai đứa cháu ngoại này của cậu, những thói xấu lớn khác thì không có, thói xấu vặt thì một đống.
Triển Ngải Bình dịu dàng nói: "Ai khi còn bé không có chút hư vinh chứ?"
"Trẻ con bây giờ cũng không dễ dàng, còn không bằng chúng ta khi còn bé." Quần áo bấy giờ đơn điệu, trắng đen lam xám xanh làm chủ, cũng không có kiểu cách gì, hồi những năm bốn mươi, năm mươi còn có sườn xám, có váy liền thân từ nước ngoài du nhập vào…
Triển Minh Chiêu cắn chỉ, ánh đèn trong phòng mờ nhạt, rọi sáng một khoảng phòng, có vẻ vô cùng trống trải. Phía ngoài sân yên tĩnh, côn trùng ếch kêu vang vô cùng náo động, văng vẳng bên tai người, cho tới khi bỏ qua những thanh âm này.
Triển Minh Chiêu liếc mắt nhìn Triển Ngải Bình dưới đèn, làn da cô nhẵn nhụi, bởi vì mang thai làm cho gương mặt diễm lệ bừng sáng của cô trở nên dịu dàng hơn, Triển Minh Chiêu vẫn biết chị gái mình là cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô rất ưu tú, mạnh mẽ, xinh đẹp, đàn ông không dám thích cô, chẳng qua sợ không bằng cô, đàn ông bình thường luôn thích người hiền thục, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, chim nhỏ nép vào người.
Triển Minh Chiêu hỏi cô: "Có phải chị hối hận rồi?"
Triển Ngải Bình nghi hoặc: "Chị hối hận cái gì?"
Trong lòng Triển Minh Chiêu vẫn thấy không đáng cho người chị ưu tú xinh đẹp của mình, cậu không nhịn được nói: "Chị nói chị xem, sao chị lại coi trọng Cố Lão Ngũ, rõ ràng chị ưu tú như vậy, ở Thượng Hải chính là thành thị lớn nhất, vật tư bảo đảm mọi thứ đầy đủ hết, công việc ở đấy của chị cũng tốt, tìm người đàn ông mình thích gả đi không tốt sao?"
Triển Ngải Bình: "Nơi này cũng không tệ, em đừng thấy chị xuất ngũ rồi nhưng chị cũng vẫn là một quân nhân, quân nhân mà, vốn nên đóng giữ biên cương."
Triển Minh Chiêu: "… Chị đừng nói những đạo lý lớn bảo vệ quốc gia gì đó với em, từ nhỏ đến lớn em nghe chán rồi, em có thể là khá ích kỷ, em hi vọng chị có thể giống những cô gái trải qua những tháng ngày tốt đẹp trong thành thị lớn."
Triển Ngải Bình: "Em cũng không cần quanh co lòng vòng, chị biết em chỉ không muốn để chị làm người nhà liệt sĩ."
Triển Minh Chiêu: "Vậy chị còn ——"
"Có nước mới có nhà." Triển Ngải Bình nói: "Quên đi, cũng không nói những đạo lý lớn này với em, ngược lại gả cũng gả rồi, con cũng hai ba đứa, em vẫn nên chờ anh rể em bình an đi."
Triển Minh Chiêu: "Em cũng chỉ tỏ rõ thái độ của mình trước mặt anh rể, đừng bởi vì em cưới Tương Nghi mà thật sự tưởng chị em chúng ta dựa vào nhà bọn họ, em là người nhà mẹ đẻ của chị, cũng không thể để anh ta bắt nạt chị được, cho anh ta nhớ kỹ sự hi sinh của chị, đừng tưởng sau này làm sư đoàn trưởng quân đoàn trưởng gì đó là không coi ai ra gì."
"Trước đây những kẻ kia thay vợ rất nhiều, chị, chị sống yên ổn nhưng phải nghĩ đến ngày gian nguy, cẩn thận đừng trở thành người vợ bị bỏ rơi."
"Người nhà mẹ đẻ như em thỉnh thoảng phải gõ tỉnh anh ta mới được." Triển Minh Chiêu vô cùng không ưa bộ dáng ân cần của Triển Bác đối với Cố Thịnh, thật giống như nhà bọn họ nịnh bợ anh, Triển Minh Chiêu chỉ sợ thời gian lâu dài, Cố Thịnh coi thường chị cậu.
Phải biết, thật sự thực hiện chế độ một vợ một chồng cũng chẳng qua mới hai mươi mấy năm, trước đây không ít người đều có vợ lẻ.
Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "… Được, em từ từ gõ anh ấy."
Triển Minh Chiêu: "Chị, chị có thể nghiêm chỉnh hay không?"
"Anh ấy không dám đâu." Triển Ngải Bình nói ra lời này, trên thực tế cô cũng không tin lắm, bởi vì cô biết đời người xa xôi dài lâu, lòng người dần đổi thay, một lần nữa bên nhau, những cặp đôi đẹp có thể trở thành vợ chồng bất hoài hay không, cô cũng không biết.