Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 521 - Chương 521. Ly Kỳ 2

Chương 521. Ly kỳ 2 Chương 521. Ly kỳ 2

Đều nói thất niên chi dương… Thật giống như ở bên một người quá lâu sẽ chán ngán.

Lúc yêu đương là thời điểm mập mờ ngọt ngào nhất, khi hai người quen nhau luôn có lời nói không hết, nhưng hai người ở bên nhau lâu, hiểu rõ nhau sâu sắc, lời nên nói cũng đều nói ra hết rồi, nói lại cũng chỉ làm người ta mất hứng "Lời nói nhàm tai", sẽ đánh mất cảm giác mới mẻ, sinh hoạt cũng trở nên tẻ nhạt nhàm chán, phần đời còn lại chẳng qua là sống tạm bợ, một lòng nuôi con khôn lớn.

Tháng ngày hạnh phúc thường không nhớ nhiều, những điều vụn vỡ lại hay để lại ấn tượng sâu sắc, bi kịch chính là một vật đẹp đẽ xé nát người xem.

Cô lựa chọn đền bù tiếc nuối ở bên Cố Thịnh, có thể đi đến cuối hay không, cô cũng không rõ ràng, dù sao ông trời luôn thích trêu đùa con người.

"Em bảo chị sống yên ổn nhưng phải nghĩ đến ngày gian nguy, vậy cũng phải đợi thêm mấy năm, chị em không dễ trở thành bà vợ xuề xòa đâu."

Triển Minh Chiêu ôm ngực: "Chị nhìn chị đi, tự tin mù quáng."

"Chồng của chị là cái bánh thơm ngon, trông chừng cẩn thận."

Đôi mi thanh tú của Triển Ngải Bình giật giật: "Em, nếu như em đến cổ đại, không chừng em còn có thể thành ——" Quán quân trạch đấu.

Triển Minh Chiêu nói: "Cái gì?"

Triển Ngải Bình nói: "Không có gì, em trai chị rất ưu tú, khiến chị cảm thấy hết sức vui mừng, chị còn muốn học tập theo em."

Triển Minh Chiêu: "…"

"Có cố vấn như em ở đây, anh rể em chắc chắn không trốn thoát lòng bàn tay chị, anh ấy còn có thể tạo phản à?"

Triển Minh Chiêu: "…"

Khắp toàn thân của chị cậu từ trên xuống dưới cũng không có cái gì khác, chỉ có rất tự mãn, rất tự tin và mạnh miệng.

Đêm khuya, hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ngủ rồi, Cố Thịnh mới về. Triển Minh Chiêu cũng không nói gì với anh, được rồi, không có chị gái làm chỗ dựa cho cậu, trên thực tế cậu vẫn rất sợ anh rể, hiện tại tuổi tác của anh rể cậu càng lớn, chức vị thăng cao, khí thế cũng tăng lên, cậu ở trước mặt anh rể cũng không tự giác mà thấy chột dạ.

Thế nhưng vì chị gái, cậu không thể lộ ra cảm xúc khiếp đảm được, cậu là người nhà mẹ đẻ, cậu phải cứng lên.

"Anh rể, anh chăm sóc chị tôi cho cẩn thận."

Cố Thịnh gật đầu, anh rửa ráy thay quần áo sạch sẽ, trở lại phòng của hai vợ chồng đi ngủ. Triển Ngải Bình ngồi ở đầu giường cầm một quyển sách, Cố Thịnh đi tới, lấy quyển sách trên tay cô, "Đừng xem quá lâu, hại mắt."

"Shh ——" Triển Ngải Bình hít một hơi, "Anh xem, do anh làm em sợ, đứa nhỏ đá mạnh em một cái, em nghi là con bé muốn đá anh."

"Thật sao? Anh nghe thử xem." Cố Thịnh cẩn thận cầm gối đệm ở sau lưng cô, đỡ cái bụng cao vót của cô, lỗ tai kề sát, thám thính động tĩnh của đứa nhỏ.

Cách một tầng bụng, nhẹ nhàng đụng với nắm đấm của nhóc con.

Triển Ngải Bình nói: "Nghi là một đứa nhỏ tinh nghịch lắm."

Đứa nhỏ này còn rất quậy.

Cố Thịnh cười dịu dàng: "Lại có thêm một đứa con gái giống em khi còn bé, anh mãn nguyện rồi."

Triển Ngải Bình dùng sức đẩy mặt anh ra: "Đồng chí Cố, anh có thể nói câu dễ nghe hay không, không nên dao động quân tâm, tổ chức cần một người con gái nghe lời hiểu chuyện biết ca hát…"

Cố Thịnh: "Báo cáo tổ chức, việc đã đến nước này có thế nào em cũng phải nhận rõ hiện thực đi."

Triển Ngải Bình: "Em không tin, dựa vào cái gì anh nói con gái giống em, em nói giống anh đấy."

Cố Thịnh nói: "Viên Viên chẳng lẽ không giống anh?"

Triển Ngải Bình bụm mặt: "Con bé chỉ có ngũ quan khá giống anh, những thứ khác thì giống em."

"Con trai của anh cũng giống anh."

"Nghịch ngợm gây sự nhất định là giống em, một ngày không đánh là dở phòng lật ngói."

Cố Thịnh: "… Vợ, em không nói lý."

Triển Ngải Bình nhìn anh: "Lẽ nào anh còn muốn nói lý với thai phụ?"

"Đồng chí Cố, tổ chức trịnh trọng nói cho anh biết, em là người có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa đấy."

"Cậu em vợ nói, nó muốn thỉnh thoảng gõ tỉnh anh."

Cố Thịnh nói: "Vừa khéo, em cũng nói cho nó biết, anh vợ tương lai của nó cũng phải thỉnh thoảng gõ tỉnh nó."

Triển Ngải Bình nói: "Anh không dám."

Cố Thịnh nặn mặt cô: "Em chính là ô dù lớn nhất trong nhà."

Triển Ngải Bình nói: "Ô em lọt gió."

Rõ ràng cô cũng không có ngăn cản Cố Thịnh dạy con mà.

Cố Thịnh: "… Phiền em lọt nhiều hơn."

Triển Ngải Bình ôm bụng, nằm nghiêng ở bên giường. Cố Thịnh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau lưng, "Vợ, xin lỗi."

"Anh không nói em cũng biết." Không phải chỉ là không thể ở bên cô lúc sinh thôi sao, "Trước lạ sau quen, không có gì đáng lo, còn có Minh Chiêu và Tiểu Muội ở bên."

Bình Luận (0)
Comment