Triển Bác là kẻ ham làm quan, lại không có năng lực gì, trước đây chức vị của mẹ Triển Ngải Bình cao, trong lòng Triển Bác không thoải mái, tuy nhiên đi theo gió Đông, được người nâng lên.
Mẹ cô hy sinh, thành liệt sĩ, nhận được danh tiếng tốt, nhưng dù sao thì người đi trà lạnh, người không còn thì cái gì cũng mất, sẽ bị người lãng quên, người khác có lẽ còn có thể bởi vì bà mà chăm sóc con gái con trai bà, chứ không ai lại đi chiếu cố một người chồng đã cưới vợ lần hai.
Mà cô là con gái lớn của nhà họ Triển, tuy rằng kết quả học tập tốt, tham gia quân đội, nhưng lựa chọn làm quân y, có điều cũng chỉ là cán bộ kỹ thuật, không đi con đường hành chính, không phải kiểu quan chỉ huy, dưới tay không có ai, cũng không có quyền lợi và uy phong gì.
Triển Bác vẫn luôn không hài lòng với việc này, lúc trước cô chuyển trường, Triển Bác cũng đốc thúc cô tranh thủ đi theo con đường hành chính, tương lai lăn lộn làm một lãnh đạo.
Triển Ngải Bình không có dã tâm làm lãnh đạo gì, cảm thấy làm kỹ thuật rất tốt, chức cấp đãi ngộ đến thời điểm là tăng, nếu làm lãnh đạo, một củ cải một cái hố, thăng lên trên rất khó.
Bây giờ Triển Bác có một "Tiểu Cố", hiển nhiên rất hài lòng với đứa con rể tiền đồ xán lạn này, cũng không cần cầu xin Triển Ngải Bình đi làm lãnh đạo, trái lại khuyên cô làm một người vợ nội trợ hiền hậu.
"Con đã không phải là con nít, đừng làm phiền Tiểu Cố, học dì Chu con nhiều một chút, làm sao làm một người vợ hiền lành."
"Sau này trong nhà đều nghe Tiểu Cố."
Triển Ngải Bình lạnh lùng nói: "Ở nhà tôi vậy chỉ có thể nghe tôi, tính tình của con gái ông ông còn có thể không biết?"
Triển Bác ở đầu bên kia tức đến nổ phổi: "Tiểu Cố có thể nghe lời con sao?"
Triển Ngải Bình trực tiếp phản bác: "Anh ta không nghe tôi cũng phải nghe tôi."
Triển Bác tức giận đến đau gan: "Làm sao, con còn muốn đánh nhau với cậu ấy?"
Triển Ngải Bình: "Anh ta dám đánh, tôi dám theo."
"Cậu ấy muốn ly hôn với con thì sao?"
Triển Ngải Bình giễu cợt một tiếng: "Ly hôn thì ly hôn, ngược lại giờ cũng chưa kết hôn, ly hôn vừa kịp lúc."
"Điên rồi, con thật đúng là điên rồi."
Cúp điện thoại của con gái, trong lòng Triển Bác cực kỳ bực mình, biết Cố Thịnh có thể trở thành con rể của mình, ông ta quả thực hưng phấn chừng mấy ngày ngủ không yên, còn có thể có chuyện tốt đẹp như vậy? Có thể kết thông gia với nhà họ Cố? Có thể có một đứa con rể tốt có gia thế, có năng lực, bề ngoài bảnh trai như Cố Thịnh?
Ông ta run sợ trong lòng chờ con gái làm đám cưới, biết Cố Thịnh thật sự đến mới an tâm.
Kết quả không chờ ông ta an tâm bao lâu, vừa nghe lời này của Triển Ngải Bình lại bực bội!
Hiện tại trong lòng Triển Bác vô cùng lạnh lẽo, đứa con gái này của ông ta không nên thân, đừng đến lúc đó hôn sự với nhà họ Cố không thành, cuối cùng kết thành thù.
Ông ta cũng không dám đi khoe khoang con rể tốt Cố Thịnh với người ta, chỉ sợ hai người bọn họ kết hôn chưa tới một năm nửa năm, hai vợ chồng cãi nhau đánh nhau vô số lần, bốn thầy trò Đường Tăng người ta, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cũng không tan vỡ, mà con gái lớn và con rể ông ta, e rằng một kiếp nạn cũng không chịu nổi, không bao lâu đã lập tức tan vỡ.
Triển Bác than thở.
Chu Kiều Dung hỏi ông ta thở dài cái gì, Triển Bác nói: "Là tôi không dạy dỗ con gái nên thân."
"Bây giờ Bình Bình thành ra tính tình như vậy, tôi khó thoát tội."
Chu Kiều Dung mừng thầm trong lòng, nhưng bề ngoài bà ta làm mẹ kế, đương nhiên không tiện nói gì, bà ta xoay chuyển con ngươi: "Bình Bình là con gái, có chút tính tình cũng phải."
Triển Bác nói: "Đứa con gái này không thể nuông chiều, nuông chiều tới mức không biết lớn biết nhỏ, từ nhỏ nên dạy dỗ thật nghiêm."
"Bình Bình biến thành như vậy, nhưng Triển Ngải Giai không thể như vậy được, bây giờ tôi đã coi Giai Giai như con gái ruột của mình."
Chu Kiều Dung vui vẻ ra mặt: "Đúng vậy, Giai Giai cũng lén nói với tôi, ông còn thân hơn cha ruột nó."
Triển Bác nói: "Cha mẹ yêu con, nên phải nghĩ xa."
Chu Kiều Dung: "…" Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng bà ta cũng gật đầu.
"Kiều Dung à, sau này việc rửa chén nấu ăn mua thức ăn quét dọn vệ sinh trong nhà chúng ta... Tất cả việc nhà đều cho Giai Giai làm, bà cứ nghỉ ngơi đi." Bây giờ trong lòng Triển Bác đốt một ngọn lửa hừng hực, ngứa tay, cũng ngứa lòng, con gái ruột không ở bên, dù cho ông ta muốn quản, cũng có lòng mà không đủ lực.