Chỉ cần vừa nghĩ tới Triển Ngải Bình và Cố Thịnh cãi nhau đánh nhau, đứa con rể tốt của ông không còn, thông gia tốt của ông ta cũng mất, ông ta lập tức tức giận! Tức giận đến đau gan!
Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng giận!
Con gái lớn chính là thích ăn đòn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ngoài tầm với không xen vào được.
Phải dạy Triển Ngải Giai cho tốt, nếu không sau này có thêm một đứa con rể tốt tới cũng phải gà bay trứng vỡ.
Chu Kiều Dung dại ra: "…?"
"Tại… Tại sao?"
Triển Bác quyết định: "Nó phải học làm một người nội trợ hiền hòa! Bà muốn tốt cho nó, bà phải dạy dỗ nó, không thể để cho nó làm một đứa lười biếng được."
Chu Kiều Dung do dự: "Thế nhưng, thế nhưng nó còn muốn tìm việc làm, không phải nói có liên lạc với…"
"Công việc thì làm sao? Sau này tan tầm thì để nó về làm việc nhà, tôi trông nó làm, con gái ở nhà phải dạy dỗ thật nghiêm."
Sắc mặt Chu Kiều Dung khó coi: "Nhưng nó không muốn."
"Không muốn? Vậy bà nói với nó, nó không làm việc nhà thì để nó xuống nông thôn đi, nhất định phải ở nhà làm việc nhà đàng hoàng ba năm, giặt giũ rửa chén quét nhà, nếu như nó không làm ư? Cũng đừng nghĩ đến công việc nữa."
Chu Kiều Dung: "Chuyện này…"
Triển Ngải Giai còn không biết, mình sắp bắt đầu "cuộc sống tốt đẹp" ở nhà họ Triển.
*
Đã là cuối năm, tuy rằng mang danh "đã kết hôn" nhưng Triển Ngải Bình vẫn ăn tết một mình ở Thượng Hải. Với bên ngoài thì cô nói Cố Thịnh có việc đi công tác, quân nhân mà, bận bịu, không thấy bóng người là chuyện thường tình.
Đương nhiên, cũng có người hoài nghi, có điều có người tinh mắt, từng thấy Cố Thịnh giặt quần áo giúp cô, đều cho rằng anh là đàn ông tốt "thương vợ".
Chuyện trong nhà không lừa được người.
Tất cả sinh viên về nhà ăn tết, Triển Ngải Bình làm việc ở trường học cũng thay phiên trực ban với các giảng viên còn lại, lúc không có ca trực, cô làm ổ trong nhà, ngủ đông.
Ngày đó sau khi Cố Thịnh đi, cô không liên lạc với anh nữa, tự mình trải qua tháng ngày "ngủ đông".
Mùa đông bấy giờ không có máy điều hòa không khí, Triển Ngải Bình cũng không muốn dằn vặt chính mình, ban ngày không có chuyện gì, cô cũng rèn luyện một hai tiếng vào buổi trưa, những thời gian khác đều trốn ở trong chăn. Cô mượn một cái máy máy radio, còn cầm vài cuốn tiểu thuyết cũ của Diệp Phương Tĩnh, mỗi ngày ở trong nhà đọc tiểu thuyết, xem sách thuốc, nghe radio một lúc, gặm khoai lang nướng.
Mỗi ngày núp ở trong chăn lười biếng, thật sự rất thoải mái.
Cô cũng không lo cái ăn, lúc trực ban kiêm chức khám bệnh cho người ta, lần trước chuyện chữa bệnh cho giảng viên có thai lan truyền ra ngoài, các giảng viên khác biết cô biết Trung y, còn có thể châm cứu, nửa tin nửa ngờ.
Đối với người ở thời đại này mà nói, cho dù là học y, so với Tây y, phần lớn càng nghiêng về Trung y hơn Tây y.
Bởi vì hệ thống Tây y vẫn chưa hoàn thiện, rất nhiều người học Tây y, bản thân cũng là gà mờ, chưa làm ra thành tựu gì, mà vào lúc này các bài thuốc Trung y dân gian lại nhiều vô số kể.
Mà những bài thuốc dân gian đó khi thì hữu dụng, khi thì vô dụng, tùy theo từng người, cũng không nói ra được nguyên do gì.
Tuy rằng không dám tìm Triển Ngải Bình chữa bệnh nặng, nhưng những bệnh vặt như là rụng tóc phát sởi thì có người đến chỗ cô xin mấy bài thuốc dân gian của lão quân y.
Mai sau người ở thế kỷ mới, phần lớn thức đêm lo lắng áp lực lớn, rụng tóc thành vấn đề của mọi người, Triển Ngải Bình là một bác sĩ Trung y dày dặn kinh nghiệm, ở vấn đề trị rụng tóc cũng thật sự thân kinh bách chiến[1].
[1]Ý chỉ là chữa trị rất nhiều ca, có nhiều kinh nghiệm.
Mà Triển Ngải Bình, chữa bệnh cho người ta không lấy tiền, nhưng có người đưa không ít đồ ăn cho cô: trứng gà, hạt dưa, đậu phộng, thịt heo, bánh ngọt vân vân đều có, tuy nhiên Triển Ngải Bình cũng ăn rất vui vẻ.
Tiền ở thời đại này không quá quan trọng, mua đồ mọi thứ đều cần phiếu, vẫn là ăn đồ ăn thực tế hơn chút.
Trời lạnh, một người chui vào nhà sưởi ấm thật sự quá thoải mái. Người ta chuẩn bị đón tết, cô ấy à, một người ăn no cả nhà không đói bụng, trải qua cuộc sống mà heo cũng ước ao.
Tuổi trẻ đúng là tốt, ngủ rất ngon.
Triển Ngải Bình rất quý trọng tháng ngày nằm trong ổ chăn.
Mãi đến mùng 2 năm mới, người kia thực sự nhịn không nổi, gọi điện thoại cho cô:
"…"
Triển Ngải Bình cũng không nói chuyện: "…"
"Mùng 8 tháng giêng là ngày thật tốt, vừa vặn có thời gian rảnh, đi đăng ký kết hôn đi."