Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 54 - Chương 54. Nàng Tiên Ốc 1

Chương 54. Nàng tiên ốc 1 Chương 54. Nàng tiên ốc 1

Mùng 8 tháng giêng quả thật là một ngày lành tháng tốt, dù cho một đêm trước ngắm sao trời cũng có thể nhìn ra ngày mai thời tiết tốt. Lúc trời còn chưa sáng, có chút sương sớm, vùng trời xám bạc mênh mông, trên đường có bóng người mơ hồ.

Cố Thịnh đi hai, ba bước lên trên lầu, gõ cửa, không có người đáp lại.

Anh cau mày: "Triển Ngải Bình, mở cửa!"

Tiếng gõ cửa phía ngoài vang lên ầm ầm, Triển Ngải Bình núp ở trong chăn mơ mơ màng màng duỗi một cái tay ra khỏi chăn, cô mang cái đầu tổ chim, mở mắt lim dim, còn không biết đêm nay là đêm nào. Trong phòng tia sáng mờ ảo, kéo rèm cửa sổ ra, thanh âm bên ngoài vẫn còn tiếp tục.

Triển Ngải Bình móc đồng hồ đeo tay ra, vừa nhìn giờ, cô liền ngã vào trên chăn

bóp mi tâm.

—— Ông tướng này, ngài là Tướng quân cổ đại đến điểm mão[1] hả?

[1] Thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.

Sáng sớm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta.

Triển Ngải Bình phủ áo bành-tô quân đội lên đi mở cửa cho anh. Vừa mở cửa đã nhìn thấy bản mặt thối của Cố Thịnh, giống như người khác nợ anh bao nhiêu tiền vậy. Triển Ngải Bình cho anh vào, Cố Thịnh xem xét cô một chút, lạnh lùng nói:

"Áo mũ không ngay ngắn, trừ điểm."

Triển Ngải Bình: "…" Trừ đi trừ đi, trừ đến không điểm cũng được.

"Đi vào ngồi."

Triển Ngải Bình mời anh vào nhà, đừng ở bên ngoài nói mát.

Ngược lại Cố Thịnh cũng không phải đến tay không, anh đưa cho cô một túi đồ. Triển Ngải Bình đã sớm ngửi thấy mùi thơm, cô mở ra xem, phát hiện là bánh bao thịt nóng hổi, còn có chocolate và mấy cái bánh ngọt.

—— Nể tình bánh bao nên tha thứ cho anh.

Cố Thịnh nhìn lướt qua phòng cô một vòng, nhíu mày nói: "Nữ quân nhân xuất ngũ đều như cô à?"

Ai bảo anh tới không đúng lúc.

Triển Ngải Bình liếc nhìn sách rải rác trên bàn, ra trải giường bị cô ngủ tới tối tung tùng phèo, còn chất đống đồ ở cửa —— Ngày hôm qua của một giảng viên nọ mọc tóc mới, tóc đen mọc chỉa chỉa cả cái trán, hai vợ chồng đặc biệt đến cảm ơn cô, tặng không ít hạt dưa, quả khô mừng năm mới, kết quả túi bị mục, hơn một nửa rơi trên mặt đất, cô còn chưa kịp quét.

"Tôi làm mất mặt nữ quân nhân xuất ngũ, tôi xấu hổ quá." Triển Ngải Bình cũng không ngờ tới sáng sớm Cố Thịnh đã đến, cho dù cô thật sự không phải kẻ lười, chẳng qua lúc không ai quản, thỉnh thoảng cô có chứng trì hoãn một chút, hưởng thụ niềm vui "cái chết đếm ngược".

Hơn nữa năm mới tết đến, còn không cho phép người ta hưởng thụ làm quỷ lười một lúc sao?

Mặt khác Triển Ngải Bình còn có một sở thích nhỏ, chính là thích cố ý quậy cho nhà cửa tùm la tùm lum, sau đó sẽ chọn thời gian lập tức thu dọn sạch sẽ những nơi bừa bãi, quá trình này thật sự rất giảm áp lực, đồng thời có cảm giác thành công.

Triển Ngải Bình đặt bánh bao xuống, thuận miệng nói: "Để đó đi, đợi lát nữa tôi dọn."

Cố Thịnh: "…"

Anh liếc Triển Ngải Bình một cái: "Trước tiên cô nên sửa soạn lại bản thân đi."

Triển Ngải Bình: "…"

"Bánh bao phải ăn nhân lúc nóng." Dứt lời, Cố Thịnh cởi áo bành-tô ra, kéo ống tay áo, trực tiếp kéo trải giường còn vương hơi ấm lại cho gọn gàng giúp cô, chăn gấp thành miếng đậu phụ chỉnh tề.

Ổ nhỏ dịu dàng cho cô ngủ đông trong nháy mắt đã biến thành cái giường lạnh lẽo cứng rắn.

Triển Ngải Bình: "…"

Nếu như nói cô có chứng trì hoãn giai đoạn đầu, như vậy Cố Thịnh đang ép căn bệnh đi vào thời kỳ cuối.

Ôi…

Thực ra cô không thích anh gấp chăn cô thành miếng đậu phụ lắm, tuy rằng tạo hình chỉnh tề đẹp đẽ nhưng trông cũng không phải dáng vẻ ấm áp.

Cũng không phải mỗi một quân nhân đều thích gấp chăn, cũng không ít người xuất ngũ đã lâu, đời này dốc lòng kiên quyết không gấp chăn, có thể lý giải anh là vì —— Nhịn lâu, vừa tới đã trả thù.

Bây giờ Triển Ngải Bình thích trải chăn ra, trải ở trên giường, cũng chính là kiểu trong phòng khách sạn, trông thích mắt lại dễ chịu, còn nhanh và tiện!

Hơn nữa còn thích hợp để ngủ đông, lạnh thì lăn vào trong chăn là được.

Cố Thịnh tay chân lanh lẹ, tốc độ làm việc nhanh như tốc độ anh ăn cơm, chỉnh tề lão luyện. Khi Triển Ngải Bình thay quần áo khác, chải chuốt tóc tai cho mình, thì Cố Thịnh đã dọn dẹp căn nhà sáng sủa sạch sẽ.

Tuy rằng gương mặt anh lạnh lùng, còn đằng đằng sát khí, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau với người ta, nhưng anh quả thực… Ừ, làm việc rất hiền huệ.

Khiến Triển Ngải Bình trong phút chốc cảm thấy như mình đã cưới một nàng tiên ốc về.

Nếu như vẻ mặt của "nàng tiên ốc" này không thâm trầm thì tốt hơn.

Triển Ngải Bình cầm lấy một cái bánh bao nóng, đáy lòng cảm thấy băn khoăn, cô cũng không phải người chảy nước mắt cá sấu, mà là nghĩ: Cố Thịnh chống lưng giúp cô, bỏ ra nhiều tiền như vậy, còn giúp cô thu dọn quét tước vệ sinh nhà cửa… Cô đến trước mặt anh nói: "Sau này việc nhà tôi làm, tôi làm cho."

Bình Luận (0)
Comment