Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 55 - Chương 55. Nàng Tiên Ốc 2

Chương 55. Nàng tiên ốc 2 Chương 55. Nàng tiên ốc 2

Sau khi nói xong, khuôn mặt cô đỏ lên, đồng chí Tiểu Triển cảm thấy mình như một tên đàn ông cặn bã nói thì dễ mà không làm được.

Luôn bị người ta giành trước thu dọn sạch sẽ, dù cho Triển Ngải Bình nói mình không lười thì ai tin?

"Thật đó, tôi không muốn trở thành người vợ lười biếng tương lai của viện gia chúc đâu."

"Tôi tranh đấu làm người vợ ba tốt!"

Cố Thịnh: "… Mau ăn đi, bớt nói, đừng để nghẹn."

"Ừ." Bánh bao trên tay cô vẫn còn nóng hổi, sáng sớm Cố Thịnh mua mẻ mới vừa ra khỏi lồng, mùi cực kỳ thơm, bột thơm, thịt thơm, hành thái thơm, vừa bẻ ra, bên trong có nước thơm nồng, cực kỳ hấp dẫn.

Triển Ngải Bình nhai nhai, thoải mái nheo mắt lại, hệt như con mèo nhỏ lười biếng.

Cố Thịnh nhìn cô, khóe miệng giật giật, anh cảm thấy tay hơi ngứa ngáy.

Triển Ngải Bình lại ăn hai cái, ý thức được ăn một mình không tốt lắm, cô đẩy một cái bánh bao ra, đưa tay đút tới bên miệng Cố Thịnh, nhỏ giọng nói: "Anh nếm thử đi."

Hầu kết Cố Thịnh trượt lên trượt xuống, ánh mắt anh lóe lên: "Tự cô ăn đi."

"Nếm thử đi, một mình tôi ăn thì không tốt lắm." Mu bàn tay Triển Ngải Bình sượt cánh tay của anh, khẽ giục anh.

Cố Thịnh cúi đầu ăn.

Triển Ngải Bình chỉ cảm thấy đầu ngón tay man mát, ngứa một chút, có thứ gì đó gãi qua. Cô nhìn qua bên trái, lỗ tai hơi nóng, theo bản năng xé ra một miếng vỏ bánh bao đút vào trong miệng mình.

Cô nghĩ thầm, bày tỏ cảm ơn như thế đã đủ rồi.

Ai biết quay đầu lại, Cố Thịnh đang nhìn thẳng vào cô, con mắt hoa đào mắt quá mức nóng rực, giống như đang nói:

—— Tiếp tục đi.

Triển Ngải Bình: ". . . . . ."

Cô lại giơ tay đút cho anh ăn, chỉ tiếc bánh bao không nhiều lắm, anh một cái tôi một cái, rất nhanh đã ăn hết, chỉ còn dư lại cái cuối cùng.

Cố Thịnh bình luận toàn bộ quá trình: "Con gái đúng là phiền phức." Ăn bánh bao còn có thể lôi ra nhiều chuyện như vậy.

Triển Ngải Bình muốn đánh anh, "Vâng vâng vâng, tôi phiền phức, tại sao anh không gọi tôi là anh em tốt nữa?"

Cố Thịnh không trả lời cô, chỉ nói: "Còn dư lại tự cô ăn đi, đợi lát nữa lấy đồ ra ngoài."

Triển Ngải Bình cầm bánh bao cắn một cái, cô chợt nhớ tới một chuyện: "Cái đó… Chờ tôi giặt xong quần áo lại đi."

Mấy bộ quần áo của cô còn chưa giặt.

Nói đến cũng thật xấu hổ, dù sao đã qua mùa đông, cũng không cần chịu khó giặt giũ như thế, gom góp lại giặt chung, nhưng ngày hôm nay hình như thời tiết cũng không tệ lắm, sáng sớm giặt hẳn rất nhanh sẽ khô.

Cố Thịnh: "… Giặt cái nào?"

"Chỉ có mấy món để bên kia thôi, còn có trong thùng nữa."

Cố Thịnh dùng một ánh mắt "phụ nữ đúng là phiền phức" nhìn cô, xoay người cầm quần áo rời đi, bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, nay anh đã ‘xe nhẹ đường quen’, không có một động tác thừa.

Lúc này tâm tình của người nào đó cũng không tệ lắm.

Triển Ngải Bình ở đằng sau trùm áo bành-tô của anh, vô cùng ấm áp, cô cười, căn dặn anh: "Lúc giặt cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh."

Cố Thịnh: "…"

Sáng sớm, còn chưa có ai giặt quần áo, anh mở vòi, nghe tiếng nước ào ào ào, càng giặt càng cảm thấy không đúng.

Hôm nay anh đến giặt quần áo à?

Tại sao anh lại giặt quần áo?

Anh giặt một hồi, trong đầu lại hiện ra nụ cười vừa nãy của Triển Ngải Bình, cảm thấy thực sự là bị ma quỷ ám ảnh rồi.

Vợ Trần Gia Bảo - Tôn Ái Vinh vẫn để ý tình huống nhà bên cạnh, cô ta biết cô giáo Triển nhà kế bên đã kết hôn, chồng là sĩ quan, chồng cô ta - Trần Gia Bảo lúc trước còn từng lấy hai người bọn họ ra đánh cược rồi thua cuộc. Trần Gia Bảo còn muốn quỵt nợ, thế nhưng Tôn Ái Vinh kiên trì đưa, coi như cho chồng mình một bài học.

Có điều trong lòng cô ta quả thực rất không thoải mái.

Nhưng cô ta dần dần phát hiện, sau khi cô giáo Triển nhà bên kết hôn, không thấy bóng dáng anh chồng sĩ quan chồng của cô, chỉ để lại một tin tức liên quan tới anh, chính là sau đêm tân hôn, ngày hôm sau anh giặt quần áo ở trong hành lang, sau đó chưa từng xuất hiện nữa.

Đến ngay cả ăn tết, đều là một mình Triển Ngải Bình trải qua.

Thật khó mà tin nổi.

Tôn Ái Vinh bắt đầu cảm thấy cô giáo Triển nhà bên cạnh có hơi đáng thương, lại gả cho người đàn ông như thế, mà chồng cô ta, tuy rằng lười một chút, còn không biết tốt xấu, lại có một bà mẹ chồng khó đối phó, nhưng ít ra người ở bên cạnh cô ta, không đến nỗi cuối năm vẫn trải qua trong cô đơn.

Trần Gia Bảo càng nghi ngờ cô giáo Tiểu Triển nhà bên "kết hôn giả", nói với cô ta: "Chồng cô ta đến cái bóng cũng không thấy, gả cho người như thế có khác gì thủ tiết?"

Tôn Ái Vinh cũng cảm thấy như thế.

Bình Luận (0)
Comment