Kết quả mùng tám tháng giêng hôm nay, sáng sớm nhà kế bên đã có động tĩnh. chồng cô giáo Triển trở về, còn bảo cô mở cửa, nghe giọng điệu không được tốt lắm, chẳng lẽ là muốn cãi nhau rồi? Nhưng mà sau khi anh đi vào, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm của bánh bao thịt, cực kỳ lôi cuốn người ta.
Tôn Ái Vinh tiếp tục nghe động tĩnh bên cạnh, hai vợ chồng nhà kế bên vậy mà không có cãi nhau, cũng không có nghe thấy oán giận, càng không có tranh chấp, không bao lâu, người đàn ông ở nhà bên ôm quần áo đi ra, cô giáo Tiểu Triển cười ở đằng sau căn dặn anh: "Cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh".
Tôn Ái Vinh: "!"
Vừa đến đã giặt quần áo giúp vợ mình.
Tôn Ái Vinh lẻn vào trong nhà Triển Ngải Bình, phát hiện nhà cô đã được quét dọn sạch sành sanh. Ngày hôm qua có người đến tặng đồ cho nhà họ Triển, quả khô hạt dưa rơi xuống lung tung, cô ta thấy tận mắt, giờ đã dọn sạch hết rồi?
Hình như khắp nơi đều đã được dọn dẹp gọn gàng?
Tôn Ái Vinh: "Sáng sớm, đã dọn dẹp rồi?"
Ở tòa lầu này, người nào mà không biết, gần đây ngày nào Triển Ngải Bình nhà bên cũng dậy trễ, chỉ ngày hôm nay thức dậy sớm.
Triển Ngải Bình một lời khó nói hết: "…"
Đồng chí Tiểu Triển cũng không biết nên nói gì, cô nhắm mắt nói: "Ừ, tôi thu dọn một chút."
Nếu không có vẻ cô rất giống một gã "đàn ông cặn bã", ở nhà chờ nàng tiên ốc tới cửa dọn dẹp.
Con mắt Tôn Ái Vinh như hỏa nhãn kim tình: "…" Lừa người!
Triển Ngải Bình cô chắc chắn sẽ không xếp chăn được chỉnh tề như vậy, cô cũng sẽ không thu dọn nhà cửa như thế.
Vừa nhìn đã biết là người đàn ông kia làm.
Trong lòng Tôn Ái Vinh ngũ vị tạp trần, cô ta cực kỳ ghen tị, ngẫm lại chồng người ta nhớ tới chồng mình. Thực sự là người so với người làm người ta tức chết. Chồng Triển Ngải Bình còn là một sĩ quan, điều kiện gia đình tốt, vẻ ngoài lại tuấn tú, còn rất thương vợ.
Chịu thương chịu khó giặt quần áo giúp cô.
Đến quần áo cũng giặt giúp cô, khẳng định lương cũng đều đưa cho cô hết, thương cô, cưng chìu cô, bảo cô mỗi ngày ở nhà ăn ngon mặc đẹp.
Mà chồng của mình, tuy nói mỗi ngày ở nhà nhưng anh ta còn không bằng không ở nhà. Anh ta ở nhà, mình còn phải hầu hạ thêm một "tổ tông", nào có sung sướng như cô giáo Tiểu Triển.
Thì ra trên đời này vẫn có đàn ông tốt…
Không được, cô ta nhất định phải nói với Trần Gia Bảo một chút, để anh ta học tập chồng cô giáo Tiểu Triển nhà bên nhiều hơn.
*
Hai người thu dọn ổn thỏa, người ta mới vừa đi làm, lửa than mới đốt lên, một bình nước sôi đang bốc khói, còn chưa ngồi nóng mông thì hai người bọn họ đã lãnh giấy hôn thú.
Trên tay hai người bọn họ, mỗi người là một tờ giấy chứng nhận.
Cố Thịnh cẩn thận cất tờ giấy mỏng manh vào, thở một hơi nhỏ đến mức không thể nghe thấy, bắp thịt vốn còn đang căng thẳng trong phút chốc buông lỏng.
Anh tưởng mình che giấu rất tốt, thế nhưng Triển Ngải Bình vẫn nhận ra.
Triển Ngải Bình: "…"
Cũng đúng, đám cưới đã qua, người nhà họ Hạ cũng bị xử lý, cho dù cô không lãnh giấy kết hôn với anh, sau này ở lại Thượng Hải cũng không ai có thể ép buộc cô.
Nhất định là Cố Thịnh sợ cô hối hận, hôm nay mới đến đây làm nàng tiên ốc.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, hai người bọn họ đã nhận giấy kết hôn, anh sẽ không ‘chứng nào tật ấy đó chứ’?
Triển Ngải Bình ngẩng đầu nhìn chằm chằm gà má đẹp trai của Cố Thịnh đến ngẩn ra, lẽ nào cô chỉ có thể trải nghiệm "nàng tiên ốc" một ngày thôi?
—— Keng, thẻ trải nghiệm của ngài đã đến thời hạn.
Nhận ra tầm mắt của cô, Cố Thịnh nhíu mày: "Đồng chí Triển Ngải Bình, cô còn có cơ hội làm chó đó, có muốn nắm lấy hay không?"
Triển Ngải Bình im lặng nghẹn họng, nghĩ thầm anh có dám nói lời như thế trước khi lãnh giấy kết hôn không?
Cô ghét bỏ nhìn anh một chút: "Đồng chí Cố Thịnh, xin đừng hoài nghi quyết tâm cách mạng của đồng chí Triển, Triển Ngải Bình tôi tuyệt không phản bội cách mạng."
Vừa nghe lời này của cô, Cố Thịnh nở nụ cười. Anh rất hiếm khi cười thoải mái như vậy. Vốn là một đôi mắt hoa đào, hoàn toàn cười thành hai vầng trăng khuyết dịu dàng, khiến mày kiếm kiêu căng khó thuần cũng trở nên nhu hòa hơn không ít.
Triển Ngải Bình run lên, cô phát hiện ông chồng này của cô thật sự "rất có sắc đẹp".
Cố Thịnh thu hồi nụ cười trên mặt, chỉ xuống giấy hôn thú trong tay cô, lười biếng trêu chọc: "Đồng chí Triển Ngải Bình ý chí kiên định à, nhớ cầm đồ trên tay cẩn thận, đây là đơn xin vào Đảng của cô đó."
"Trong vòng ba năm cũng đừng để bị khai trừ Đảng viên."
Triển Ngải Bình: "Như nhau thôi."
Hai người giơ tay bắt tay ba lần, lấy đó làm chúc mừng.