Ngày Cố Thịnh trở về là một ngày trời trong vắt, không mưa, mùa mưa nóng ướt, anh mặc một bộ quân trang chỉnh tề thẳng tắp vội vàng đi vào sân.
Người trong nhà cũng không biết ngày hôm nay anh trở về.
Triển Minh Chiêu phát hiện anh đầu tiên: "Anh rể!? Anh về rồi."
Cố Thịnh gật đầu, không lên tiếng, anh nhớ vợ mình, bước chân dài đi vào nhà.
Vừa vào nhà đã nghe thấy Cố Tương Nghi vui vẻ nói: "Anh, anh về rồi!"
Cố Tương Nghi vừa nói ra, hai viên pháo nhỏ phóng ra từ cửa phòng phía sau, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên mỗi người ôm lấy một chân, bọn chúng ngước đầu nhìn cha mình.
Cố Thịnh ôm hai nhóc con vào trong ngực, thân thể lập tức trở nên cao lên, Tiểu Thang Viên chớp đôi mắt to ánh nước một cái, con ngươi phản chiếu thân hình Cố Thịnh, bi bô nói: "Cha!"
"Cha!!" Tiếng của Oa Bao Nhục càng lớn hơn.
Cố Thịnh nói: "Dẫn cha đi gặp mẹ các con."
"Vâng!"
Hai anh em trăm miệng một lời, bọn chúng vèo một cái lách khỏi lồng ngực cha, không thể chờ nổi mà làm lính liên lạc, vừa chạy vừa kêu: "Mẹ, cha về rồi!"
Triển Ngải Bình ở trong phòng ngủ nói: "Biết rồi biết rồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy, mẹ muốn không biết cũng khó ——"
"Vợ." Phảng phất chỉ là trong một chớp mắt, đột nhiên xuất hiện người đàn ông ngồi ở bên giường cô, vành mũ hơi che trán anh, dưới đường nét lạnh lẽo cứng rắn lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Nhịp tim Triển Ngải Bình không khỏi tăng nhanh, hởi thở quen thuộc lại xa lạ thuộc về người đàn ông xa kia trong nháy mắt bao trùm lấy cô, làm cho cô cảm thấy có hơi không dễ chịu, rõ ràng đã là vợ chồng già rồi.
Một quãng thời gian không gặp, người đàn ông nào đó đã đen đi, hình như còn trở nên tuấn tú hơn.
Rõ ràng đã qua tuổi 30, đã là cha của ba đứa nhỏ nhưng vẫn trêu hoa ghẹo cỏ như thế.
Cố Thịnh cúi người hôn lên mặt cô, đồng chí Tiểu Triển xù lông, cô đẩy mặt anh ra: "Em đã như vậy anh còn hôn, anh thật đúng là bụng đói ăn quàng."
Khoảng thời gian ở cữ này đến ngay cả bản thân Triển Ngải Bình cũng ghét bỏ mình.
Cố Thịnh sáp lại gần hơn, cười nói: "Anh không chê người vợ đã tàn phai."
Triển Ngải Bình: "Anh mới là người chồng đã tàn phai, em không thèm anh!"
"Vợ à em đó, khó chịu thế." Cố Thịnh ôm con gái nhỏ của mình, Tiểu Miên Hoa còn trong tã lót ngoan ngoãn cực kỳ, không sợ người lạ, lần đầu tiên nhìn thấy cha, cô nhóc nhếch môi lên cười.
"Đồng chí Hựu Hựu, đồng chí Viên Viên, đoàn trưởng Cố hỏi các con mấy câu hỏi —— Khoảng thời gian này mẹ có nhớ cha không? Nếu như trả lời tốt, cha tự tay nấu đồ ăn ngon cho các con…"
Trên trán Triển Ngải Bình đột nhiên hiện lên chữ “giếng": "Không cho phép nói, không cho phép nói, đồng chí Cố, trong tổ chức cũng không cho cưỡng ép dụ lợi!"
Chỉ tiếc lời của cô không có tác dụng, hai nhóc con nhảy nhót giơ tay trả lời:
"Nhớ, rất nhớ, sau khi cha đi, mẹ cũng không hay cười, rất khó dỗ."
"Vừa nãy trên bàn còn đặt ảnh của cha, hiện tại không thấy nữa."
"Nhìn kìa! Mẹ đỏ mặt rồi!"
…
Giọng nói liên tục khiến Triển Ngải Bình tức giận: "Đám phản bội các con, nhàm chán, cái nhà này thật nhàm chán, đều là mấy kẻ phản bội."
"Hai cái đứa gian tế này."
Cố Thịnh cười nặn mặt cô: "Vịt chết còn mạnh miệng, vợ, đợi lát nữa anh nấu canh vịt cho em ăn."
Triển Ngải Bình bác bỏ, "Không ăn!"
Cố Thịnh dịu dàng cười hôn nhẹ môi cô, "Vợ, đút em ăn ngon."
Triển Ngải Bình: "…"
Được rồi, vì một miếng cơm mà cúi mình.
"Đi mau đi!"
Cố Thịnh đi rửa ráy thay quần áo rồi nấu cơm, hai cái đuôi đi theo sau lưng anh, không ngừng vòng quanh chạy tới chạy lui, mách lẻo cho mẹ.
"Mẹ, cha tắm xong rồi!"
"Mẹ, trong quần áo của cha có bức ảnh!"
"Mẹ…"
Triển Ngải Bình nghĩ thầm đám nhóc nhà cô thực sự là hai đứa ham ăn, mặt dày.
Cố Tương Nghi ở bên cạnh nói: "Chị dâu, hai chiến sĩ nhí nhà chị thật là náo nhiệt."
Nếu như sau này cô ấy cũng có thể sinh một cặp sinh đôi như thế thì tốt rồi.
Triển Ngải Bình nói: "Hai chiến sĩ xanh nhí này, lúc thì đỏ, lúc thì xanh."
Cỏ đầu tường hay nghiêng ngả.
Tiểu Thang Viên nói: "Chúng con vĩnh viễn nghe theo sự lãnh đạo của viện trưởng Triển."
Oa Bao Nhục: "Chỉ thị của viện trưởng Triển chính là chỉ thị tối cao."
Triển Ngải Bình: "…" Hai nhóc nịnh hót này, dối trá.
Cô nhìn con gái nhỏ, Tiểu Miên Hoa vẫn còn vương mùi sữa ở bên cạnh, mở to ánh mắt long lanh như nước nhìn mẹ, cái miệng nhỏ mở ra đóng lại.
… Sau này sẽ không phải là ba đứa chứ?
Ba đứa đều có thể thành một nhóm rồi.