Trương Lệ Dung lườm anh ta một cái, "Cái gì gọi là nghĩ lung tung, đây gọi là mưu tính sâu xa, tình cảm từ nhỏ mới sẽ không xấu."
Sinh con gái sinh con gái, cũng phải là tên họ La này có thể sinh con mới được, bọn họ chỉ có một đứa duy nhất, từ nhỏ nâng niu, tìm một thông gia tốt cho nó mới là chuyện nên làm.
*
Triển Ngải Bình còn không biết dự định của hai vợ chồng nhà kế bên, cô đang chờ Cố Thịnh trở về, muốn nghe chiến công của anh.
Cố Thịnh bảo Tiểu Thang Viên đi chơi với anh trai, bản thân thì về phòng ngủ với Triển Ngải Bình và con gái nhỏ Tiểu Miên Hoa, tên gọi tắt của con gái nhỏ bọn họ là Miên Miên, Tiểu Miên Hoa.
"Tiểu Miên Hoa ngủ rồi à?"
"Ừ." Triển Ngải Bình dịu dàng cười liếc nhìn con gái nhỏ ngủ say, gần đây cô luôn tưởng tượng ra dáng vẻ hai cô con gái nhỏ làm nũng với mẹ… Đời người vẹn toàn.
"Phản ứng của đoàn trưởng La thế nào? Có hâm mộ anh không?"
Cố Thịnh: "Có lẽ vậy, anh ta có lẽ gượng cười cho anh xem."
Triển Ngải Bình cầm gối ném anh: "Anh đúng là muốn ăn đòn."
Cố Thịnh bật cười: "Anh nghi anh ta đố kị với anh."
"Vừa nãy con gái ở trước mặt anh ta, dỗ ngọt anh rất lâu." Cố Thịnh nhớ lại một hồi: "Khoảng thời gian anh rời đi, bản lĩnh dỗ người của con nhóc này tăng lên, miệng toàn lời ngon tiếng ngọt, nghe nói là dỗ mẹ rất thạo."
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Thịnh nói: "Vợ à em yên tâm, em phải tin tưởng ý chí kiên định của đồng chí cách mạng của em, chắc chắn sẽ không bị viên đạn bọc đường nho nhỏ ấy đánh đổ đâu."
"Con gái đưa ra yêu cầu nào, anh cũng không đồng ý dù chỉ một điều."
Triển Ngải Bình kinh ngạc: “Trái tim của anh cứng như đá."
Lại có thể từ chối yêu cầu của con gái, một điều cũng không đồng ý.
Cố Thịnh: "…"
Đụng phải tảng đả cứng như cha, Tiểu Thang Viên tìm cơ hội, đi tìm mẹ kể lể, cô nhóc nằm nhoài bên giường mẹ, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, "Mẹ, buổi tối con muốn ăn cái này, bảo cha làm được không?"
"Mẹ ơi…"
Triển Ngải Bình bị cô nhóc làm nũng đến độ không tìm ra hướng bắc, cô vươn tay kéo góc áo Cố Thịnh: "Nghe thấy con gái nói không?"
Cố Thịnh bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm vợ à, em không có nguyên tắc tí nào, anh cưng chiều nhìn hai mẹ con các cô, cười nói: "Nghe thấy rồi, tất cả nghe theo em."
"Được rồi." Tâm trạng của Triển Ngải Bình tốt lên, cô sờ khuôn mặt nhỏ non mềm của con gái, hôn lên gương mặt cô nhóc, "Thực sự là con gái ngoan của mẹ."
Cố Thịnh nói: "Có phải là cũng nên hôn anh không?"
Triển Ngải Bình: "Ai thấy là có phần."
Cô cực kỳ hào phóng ôm hôn Cố Thịnh, Cố Tương Nghi đứng ở cửa nói: "Ai thấy là có phần? Em cũng muốn."
Cố Thịnh quay đầu lại liếc cô ấy một cái: "Bớt tưởng bở."
Cố Tương Nghi: "Anh trai, anh đúng là phá cối giết lừa mà."
Triển Ngải Bình nói: "Mấy người người nào người nấy thật khó dỗ." Không để ý là rùm beng lên hết, còn cần cô điều hòa.
Cố Thịnh: "…"
Cố Tương Nghi: "…"
Hai anh em bọn họ hiếm khi nghĩ như thế: Em/ Chị mới là người khó dỗ nhất.
*
Triển Ngải Bình ra tháng, cô khôi phục rất tốt, khoảng thời gian này tâm trạng cũng tốt, người nhà chăm sóc cô ở cữ, nghĩ cách dỗ cô, mà những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô cũng đều ở bên cạnh, cô có muốn buồn bã cũng khó, ra tháng, khí sắc cả người hồng hào, thần thái sáng lán.
Thẩm Lệ Thanh mang theo hai đứa bé đến thăm cô, Trương Lệ Dung nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lệ Thanh, ánh mắt cô ta ngưng lại, "Nhỏ họ Thẩm này chạy tới ân cần như vậy sẽ không phải cũng có ý nghĩ đó chứ…"
Gần quan thì được quan ban lộc.
Triển Ngải Bình có hai cô con gái đấy.
Thẩm Lệ Thanh trò chuyện với Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình rót một ly sữa bò cho cô ấy, mới vừa sinh, trong nhà có rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, em trai Triển Minh Chiêu lấy được không ít sữa bò tươi cho cô, nhân duyên của cậu tốt, dù cho đã có người yêu, không nhận đồ của những cô gái trẻ, thế nhưng những ông cụ bà cụ đều rất thích cậu.
Mấy đứa trẻ tụ lại chơi với nhau, Thẩm Lệ Thanh nói với Triển Ngải Bình nói: "Em trai họ làm thanh niên trí thức của tôi Tăng Giang sắp kết hôn rồi, muốn mời hai vợ chồng các cô đi ăn đám cưới, không biết cô có rảnh hay không?"
Triển Ngải Bình khó hiểu: "Mới đó mà đã kết hôn rồi ư?"
Em họ Thẩm Lệ Thanh mới xuống nông thôn không bao lâu, vậy mà cậu ấy đã chuẩn bị kết hôn rồi.