Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 530 - Chương 530. Việc Vui 1

Chương 530. Việc vui 1 Chương 530. Việc vui 1

Triển Ngải Bình và Thẩm Lệ Thanh hẹn nhau cùng đi ăn đám cưới của em họ Thẩm Tăng Giang, tính ngày tháng, hai người Vương Hữu Lý và Cố Thịnh cũng có thể dành ra một ngày nhàn rỗi đi cùng hai cô, thế nên hai gia đình quyết định mang theo cả con cái, cũng coi như là hai nhà du lịch.

Triển Ngải Bình hỏi Triển Minh Chiêu có đi hay không, Triển Minh Chiêu nói: "Không đi, người ta kết hôn cũng không liên quan gì tới em."

"Em với Tương Nghi ở nhà trông con cho chị, Tiểu Miên Hoa vẫn cần người chăm sóc đây."

Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy chị đi, chị không phải muốn đi thăm hỏi Triển Minh Khang, chị cũng không coi nó là em trai, chị chỉ có một em trai ruột là em… Chị chỉ đi xem náo nhiệt thôi."

Triển Minh Chiêu bất đắc dĩ nói: "Chị, chị đó, vẫn như vậy."

Triển Ngải Bình bây giờ thành thục ổn trọng hơn khi còn bé nhiều, khi còn bé cô cực kỳ thích tham gia náo nhiệt, quả thực là e sợ thiên hạ không loạn, nhà ai cãi nhau, cô đều muốn đi xem.

Nhà ai sắp đánh con, cô còn muốn quạt gió thổi lửa.

—— Một cô nhóc ngông cuồng.

Nhớ lại những chuyện quá khứ, Triển Minh Chiêu ghét bỏ nói: "Cũng làm khó anh rể đồng ý cưới chị, khi còn bé cha anh ấy mắng anh ấy, chị cũng không ít lần dây vào."

"Nơi nào có náo nhiệt là chị bay qua nơi đó."

Triển Ngải Bình: "… Lòng hiếu kỳ mọi người đều có, chẳng lẽ em không muốn biết sau khi Triển Minh Khang xuống nông thôn thế nào sao?"

Triển Minh Chiêu nói: "Nghĩ cũng không cần nghĩ, nó hào hùng lẫm liệt nói ra gia thế của mình, người ta có thể có hai anh rể làm đoàn trưởng… Một miếng thịt rữa hấp dẫn con ruồi, cẩn thận bị bắt làm con rể áp trại."

Triển Ngải Bình cau mày: "Em cũng quá để ý nó nhỉ?"

Triển Minh Chiêu: "Chị, chị cứ chờ xem đi."

Triển Ngải Bình buồn cười nhìn cậu: "Nếu bàn về thông minh, vẫn là em thông minh, phải biết hồi trước chị rất lo em bị nhà ai bắt làm con rể áp trại."

Triển Minh Chiêu giống như chưa từng trải qua nói: "Em rất biết nhìn trước nhìn sau đó nhé."

Triển Ngải Bình: "…"

Làm chị dâu của Cố Tương Nghi, cô đột nhiên lại không muốn gả em gái cho tên đàn ông trước mắt này.

Triển Minh Chiêu cảm khái một tiếng: "Chị, chị sinh hai đứa con gái cho anh rể thế mà không có đứa nào giống chị."

Con gái của chị cậu, đứa nào đứa nấy vừa yêu kiều vừa ngọt ngào, nào như là của Triển Đại Bình Bình sinh ra chứ.

Triển Ngải Bình nói: "Em đừng có nói lung tung, con gái của chị đều giống chị!"

Triển Minh Chiêu nói: "Chị bị con gái chị nói ngon nói ngọt đến mức đầu óc mụ mị rồi."

Triển Ngải Bình: "…"

Cô cứ thíc bị con gái dỗ dành đấy.

"Con gái của chị dỗ dành người khác đến đầu óc mụ mị, dù sao cũng hơn con bé bị người khác lừa đến đầu óc choáng váng."

Triển Minh Chiêu: "Cũng tốt, thế em an tâm, người nhà họ Cố đều cưng chìu chị."

Triển Ngải Bình nói: "Cũng bao lớn rồi, đừng nói mấy việc có được cưng chiều hay không."

Triển Minh Chiêu cười lắc đầu một cái, cậu cảm thấy số tuổi của chị cậu càng sống càng thụt lùi, lúc mười mấy tuổi cực kỳ già dặn, dặn cái này dặn cái kia giống mấy cán bộ kỳ cựu, còn thích mặc quần áo màu đen, tới hiện tại… Triển Minh Chiêu còn chưa từng thấy chị gái mình mặc mấy bộ quần áo màu đen.

"Học tiếng Anh cho tốt đi, tương lai có tác dụng lớn." Triển Minh Chiêu tiến vào xưởng trà làm việc, cũng là công ty xuất khẩu đối ngoại, quốc gia cần ngoại hối, ra nước ngoài kinh doanh buôn bán lá trà là con đường quan trọng kiếm ngoại hối.

Hình tượng khí chất của Triển Minh Chiêu rất tốt, ở trong xưởng không tới mấy ngày đã được chọn đi tiếp đãi khách nước ngoài rồi.

Bấy giờ trong nước có không ít khách nước ngoài, năm 73, trong nước có năm thành phố du lịch mở cửa, dùng để tiếp đón du khách nhập cảnh.

Cho dù là trường học ở nông thôn hương trấn cũng sẽ cho học sinh học ngoại ngữ, đương nhiên, con cháu của gia đình nông thôn đều không có hứng thú với ngoại ngữ, cho là cả đời mình giao lưu với đồng ruộng, hoàn toàn không cần những thứ này.

Thành tích học tập của Triển Minh Chiêu không được tốt, nhưng bất ngờ có một chút thiên phú ngoại ngữ, sau khi cậu trao đổi với mấy khách nước ngoài, vậy mà trong miệng lại có thể xuất ra vài câu khẩu ngữ, nói đâu ra đấy, có thể đối đáp vài câu với khách nước ngoài, đừng nói là khách nước ngoài kinh ngạc, đến ngay cả lãnh đạo cũng kinh ngạc.

Chờ khi biết Triển Minh Chiêu chỉ có thể nói chứ không biết viết thì càng sợ ngây người.

Có thiên phú!

Sau khi Triển Ngải Bình biết việc này, trong lòng cô hết sức kích động, em trai học dốt của cô hóa ra có thiên phú ở phương diện khác! Đều nói chị cả như mẹ, tâm thái của cô cũng như vậy, luôn ngóng trông con cái nhà mình có tiền đồ.

Triển Ngải Bình đốc thúc cậu học tiếng Anh, còn tìm chị dâu hai ở Đông Bắc lấy vài cuốn sách tiếng Anh.

"Học mà, em có học chăm chỉ." Triển Minh Chiêu cũng không bài xích việc học ngoại ngữ, sau khi học tốt ngoại ngữ, phụ trách công việc giới thiệu giao lưu với khách nước ngoài, ở trong cái nhìn của Triển Minh Chiêu, công việc vô cùng đơn giản, không phải chỉ là nói chuyện phiếm thôi sao, còn có thể có chi phí ăn uống do nhà nước cung cấp, đúng ý cậu.

Bác trai bác gái ở nước ngoài cũng không khác bác trai bác gái ở trong nước là mấy, cậu đều có thể nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment