Con gái út Tiểu Miên Hoa quá nhỏ, Triển Ngải Bình bảo Triển Minh Chiêu chăm giúp, cô và Cố Thịnh dẫn hai anh em Oa Bao Nhục hội họp với hai vợ chồng Vương Hữu Lý.
Lúc này trời đã vào thu từ lâu, ít mưa, thời tiết sáng sủa, không lạnh cũng không nóng, chính là thời điểm thoải mái nhất, cũng không quan tâm mục đích đi ra ngoài là gì, biết có thể cùng ra ngoài với cha mẹ, hai anh em Oa Bao Nhục đều vô cùng kích động nhảy nhót.
Hai đứa nhỏ tụ lại với nhau ồn ào như một bầy vịt, chờ sau khi gặp hai con cá nhà Thẩm Lệ Thanh thì càng khủng khiếp, hai bầy vịt gặp nhau, nơi này cạp cạp, nơi kia cũng cạp cạp.
Triển Ngải Bình nói với Cố Thịnh: "Giao bọn nhỏ cho anh đó, em với Tiểu Thẩm ngồi xe sau."
Thẩm Lệ Thanh cũng nói với chồng mình: "Lão Vương, anh dẫn con lên xe với đoàn trưởng Cố nha."
Cố Thịnh: "?!" Không dễ gì mới ra ngoài với vợ con một chuyến, tại sao anh phải ngồi với lão Vương?
Vốn chuẩn bị hai chiếc xe, chính là định một gia đình một chiếc.
Vương Hữu Lý: "Chỉ hai người ngồi à?"
Thẩm Lệ Thanh nói: "Một chiếc xe thì không ngồi đủ, hai tên đàn ông các anh với bốn đứa nhỏ ngồi vừa vặn."
Cố Thịnh nói: "Mỗi gia đình ngồi riêng không được sao?"
Triển Ngải Bình nói: "Nhiều người mới vui, cũng không thể chia rẽ bốn đứa nhỏ, để cho bọn chúng chơi với nhau trên xe, các cha cố gắng một chút."
Dứt lời, Triển Ngải Bình và Thẩm Lệ Thanh tay trong tay cùng nhau lên chiếc xe phía sau, để lại cho đồng chí Cố và đồng chí Vương một hình ảnh cuối cùng chính là cửa xe đóng chặt.
Cố Thịnh: "…"
Vương Hữu Lý: "…"
Cố Thịnh và Vương Hữu Lý liếc nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy có hơi xúi quẩy, nhưng ngoài miệng hai người họ cũng không nói gì, mang theo bốn đứa nhỏ lên xe.
Ngày thường bên cạnh một đống đồng chí nam, đồng đội nam, không dễ gì mới ra ngoài với vợ một chuyến, còn phải chung xe với đồng đội nam, đây là xúi quẩy cỡ nào!
Đáng tiếc bốn đứa nhỏ không hiểu nội tâm trách móc của cha, bốn người bọn chúng vẫn rất vui.
Oa Bao Nhục: "Con muốn ngồi phía trước!"
Cậu nhóc ồn ào muốn ngồi ghế phụ, cũng không ai cướp với cậu nhóc, Oa Bao Nhục tự bò lên chỗ ghế phụ, cậu nằm nhoài bên cửa xe hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cố Thịnh và Vương Hữu Lý mỗi người ôm một cô con gái, bởi vì không đủ chỗ ngồi, con gái ngồi trên đùi các cha.
Đồng chí Vương Tiểu Ngư thì ngồi ở giữa hai cha, ngăn cách Cố Thịnh và Vương Hữu Lý.
Hai chị em Viên Viên và Ngư Ngư đều tỏ vẻ đệm thịt người thoải mái hơn ngồi trên ghế, đặc biệt là Ngư Ngư, tinh lực dồi dào, cởi giày, đứng trên đùi cha nhảy tới nhảy lui, cho dù là ở trong buồng xe nhỏ hẹp cũng không làm lỡ cô bé quậy cái này tới cái kia, cố gắng hóa thành cá chép vượt Long Môn.
Vương Hữu Lý đau đầu: "Đợi lát nữa lái xe chớ lộn xộn."
Vợ anh ta Thẩm Lệ Thanh thật không phải người tốt, ném con gái vướng tay vướng chân cho anh ta.
Đứa nhỏ ba, bốn tuổi, chính là lúc hoạt bát hiếu động nhất, người lớn thành niên cũng không sánh bằng cô bé.
Tiểu Thang Viên thấy Ngư Ngư kêu tới kêu lui, trái lại cô nhóc rất hiểu chuyện, ngồi trên đùi cha, hoặc là lầm bầm lầu bầu, hoặc là gọi vài tiếng cha ơi, còn liên tục cười khúc khích.
Oa Bao Nhục rất yên tĩnh, không lên tiếng. Vương Tiểu Ngư ngồi ở giữa, ngáp liên hồi, cậu bé muốn ngủ.
Vương Hữu Lý nói: "Con gái nhà cậu rất nghe lời, cũng không gây phiền."
Tiểu Thang Viên cướp lời đáp: "Bởi vì mẹ bảo cháu ngoan ngoãn dỗ dành cha."
Vương Hữu Lý: "… Cha cháu còn cẩn người dỗ à?"
Tiểu Thang Viên giả vờ từng trải, thở dài một hơi: "Cha cháu rất khó dỗ."
Một lời không hợp là nấu cà rốt ở trong nhà ngay, bởi vì mẹ thích ăn cà rốt, mà người nhà họ Cố bọn họ không ai thích ăn cà rốt… Tháng ngày không dễ chịu, cha cô nhóc nấu sủi cảo cũng phải bỏ cà rốt vào!
Cố Thịnh ôm con gái mình quay qua bên cạnh.
Vương Hữu Lý: "…"
Ngư Ngư nói: "Con cũng rất khó dỗ!"
Vương Hữu Lý: "…" Trước khi ra khỏi cửa, vợ anh ta căn dặn anh ta dỗ dành con gái cho tốt.
Trời ơi, cùng là con người với nhau nhưng số mệnh khác nhau.
Anh ta nhìn chằm chằm gò má của Cố Thịnh mấy lần, nhớ lại hôm anh kết hôn, sắc mặt Vương Hữu Lý lúc xanh lúc trắng, nghĩ thầm tôi lại tin mấy lời qủy quái của cậu.
Hai người bọn họ lần lượt kết hôn, lần lượt sinh cặp trai gái, hiện tại ở nhà người ta là con gái dỗ cha, mà ở nhà anh ta là cha dỗ con gái.
Thẩm Lệ Thanh và Triển Ngải Bình ngồi ở xe sau, đóng cửa xe, Thẩm Lệ Thanh chột dạ không ngớt, "Quăng con cho anh ấy, tôi thấy có hơi tội lỗi."
Triển Ngải Bình nói: "Để cha trông con nhiều hơn, không có gì không tốt."
Thẩm Lệ Thanh khoát tay áo một cái: "Cô không biết đứa nhỏ nhà tôi khiến người ta đau đầu cỡ nào đâu, Ngư Ngư thì khỏi nói, cô cũng biết, tinh lực dồi dào… Còn Tiểu Ngư, vừa không để ý là nó gây ra chuyện lớn cho cô."
"Tiểu Ngư nhà chúng tôi làm việc không lên tiếng, nếu nó hé răng, mọi chuyện đã hóa lớn rồi."
Ví dụ như nó im lặng đào cái hố to ngay trong sân nhà mình, Thẩm Lệ Thanh vô cùng xấu hổ, cái hố kia có thể chôn một đứa trẻ một hai tuổi đấy, Thẩm Lệ Thanh vẫn luôn không phát hiện.