Vừa nghe lời này của Triển Ngải Bình, nếu không phải đã sớm bỏ thuốc, đoàn trưởng Cố cảm thấy mình cần hút điếu thuốc để tỉnh táo một chút.
Vừa mới qua mấy năm? Vật đổi sao dời, anh cũng có thể được Đại Bình Bình của mình khen dễ tính.
Ánh mắt Cố Thịnh ngạc nhiên: "Em nói anh dễ tính?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng vậy, anh là người đàn ông có tính tình tốt nhất trong số những người em từng gặp."
Cố Thịnh: "Lần sau em đi nói với người trong đoàn bọn anh, em cứ nói anh dễ tính."
Triển Ngải Bình: "… Em mới không đi làm loại chuyện đáng ghét đó."
Triển Ngải Bình chủ động ôm lấy người đàn ông trước mắt, ỷ ôi ở trong ngực của anh, trong lòng cô đều biết Cố Thịnh đã dành tất cả sự tốt tính cho cô.
"Em là chị dâu tốt, anh muốn nói, lúc em tức giận, người chịu đựng ‘trà lạnh’ của em chính là anh."
*
Đối với phương Bắc mà nói, bây giờ thời tiết đã trở nên lạnh lẽo, đương nhiên, phương Bắc này là phương Bắc tương đối, từ Vân Xuyên Tương Quý đi lên đều là phương Bắc, thành phố Thượng Hải cũng có thể xem như là phương Bắc.
Mà đối với Đông Bắc mà nói, tỉnh An Huy lại coi như là phương Nam, con gái gả tới tỉnh An Huy thuộc về lấy chồng ở phương Nam xa xôi, đương nhiên, lấy chồng ở phương Nam xa xôi kiểu này, đối với mấy tỉnh Quỳnh Nhai, Quỳnh Châu mà nói có lẽ khó có thể hiểu nổi, bởi vì ba nơi này lại thuộc về lấy chồng ở xa phương Bắc.
Lúc anh cả Cố xuống xe đã đổi sang áo khoác hơi mỏng, khí hậu thu đông ở đây vẫn khá ôn hòa, không khí cũng rất tốt, còn có thể nhìn thấy màu xanh biếc tươi mát.
Nếu có tuyết rơi, lá xanh kết thành băng, lá cũng thành khuôn, bên trên có từng mảng từng mảng lá đóng băng trong suốt.
Anh cả Cố chạy tới nhà em trai, chỉ có Triển Ngải Bình trông ba đứa nhỏ ở nhà, Tiểu Miên Hoa uống sữa, yên bình ngủ ở trên nôi, cô bé là bé cưng thiên sứ rất ngoan ngoãn, rất dễ chăm.
Bình thường Tiểu Miên Hoa không khóc không quấy, trừ phi chị gái cô bé Tiểu Thang Viên hát cho cô bé nghe.
Con gái Tiểu Thang Viên rất có thiên phú nhảy múa, thế nhưng Triển Ngải Bình phát hiện bản thân Viên Viên không chú ý với việc nhảy múa, nếu không phải vì giành được sự khen ngợi của người khác, có lẽ cô nhóc cũng sẽ không chăm chỉ đi học.
Tiểu Thang Viên càng nóng lòng với nghiệp lớn là hội họa và ca hát của mình.
Bây giờ bọn chúng lớn lên rồi, Triển Ngải Bình căn dặn cô nhóc đừng hét lớn,
ở nhà thì hát khẽ thôi, đừng quấy nhiễu người khác là được, nếu không sẽ để người ta hiểu lầm nhà bọn họ đang đánh con.
Tiểu Thang Viên cũng rất thích mấy anh lính trong quân đội, bởi vì trước khi bọn họ ăn cơm đi ngủ đều phải hát, hát dựa cả vào rống, sau khi tăng nhân số, hát lạc điệu khó nghe mới là phần nhiều.
Bọn họ sẽ không chê cô nhóc hát khó nghe, còn khen cô nhóc.
Em gái Tiểu Miên Hoa cũng sẽ không chê cô bé hát khó nghe.
—— Bởi vì em gái vẫn không biết nói chuyện!
Không thể làm gì khác là đợi em gái tỉnh, Tiểu Thang Viên có thời gian sẽ tiến đến bên cạnh em gái, khẽ hát cho cô bé nghe, vừa hát còn vừa múa: "Em gái, chị hát hay không?"
Tiểu Miên Hoa: "A a a a!!!!!"
"Em nói hay đúng không? Mẹ! Mẹ xem em gái đáp lại con kìa!"
Tiểu Miên Hoa: "A a!! A!"
Mỗi lần đối mặt với tình cảnh như vậy, đồng chí Tiểu Triển cực kỳ một lời khó nói hết: "…"
Lúc trước cô chỉ nghĩ có thể sinh cô con gái hát không lạc nhịp, nên lúc dưỡng thai sẽ kéo đồng chí Cố qua, để anh hát cho đứa nhỏ trong bụng nghe, mỗi ngày phải nghe cha hát mới ngủ, đây coi như là trải qua một đợt dưỡng thai suôn sẻ.
Hiện tại Tiểu Miên Hoa vẫn không biết nói chuyện, chờ tương lai cô bé biết nói rồi… Cũng không biết rốt cuộc là cha trên cơ, hay là chị gái trên cơ, hoặc là nói gen ngũ âm không đầy đủ toàn lạc nhịp của cô bé trên cơ.
"Ai, anh cả, anh đến rồi." Triển Ngải Bình nhìn thấy anh cả Cố, chào hỏi anh ấy vài tiếng.
Anh cả Cố đẩy kính mắt, vừa nãy tiến vào, anh ấy ở trong sân quan sát hồi lâu, sân vườn coi như sạch sẽ, gieo trồng ít hoa cỏ, còn có rau tươi mới, xem như là khu nhà nhỏ tràn đầy sức sống.
Vào nhà, khác với căn nhà to bố trí đầy tràn cả nhà của người khác, đồ đạc trong nhà vợ chồng thằng năm không coi là nhiều, đồ cũ năm xưa ít ỏi, bày biện chỉnh tề, anh cả Cố lau trên tủ một cái, anh ấy rất chú ý, vuốt nhẹ đầu ngón tay, không có tro bụi.
Anh cả Cố chắp tay sau lưng, đơn giản khen một câu: "Quét tước không tệ lắm."
Anh ấy vẫn coi như hài lòng với Triển Ngải Bình.
Nhìn thấy màn diễn của anh cả Cố, Triển Ngải Bình nghĩ thầm đây thật là một lãnh đạo khốn kiếp.
Không biết còn tưởng rằng anh ấy đến cơ sở để kiểm tra vệ sinh.
Tiểu Thang Viên đứng bên chân mẹ nói: "Là cha cháu lau, cha cháu rất chú trọng vệ sinh!"
Trong giọng nói của cô nhóc mang theo vẻ khoe khoang.
Cha cô nhóc chính là người rất lợi hại!
"Cái gì?!"