Trong phòng ngủ, Triển Ngải Bình đã cho Tiểu Miên Hoa uống sữa xong, cô bảo anh trai Oa Bao Nhục trông em gái, anh trai Oa Bao Nhục nhà cô mặc dù sĩ diện, thế nhưng con người rất đáng tin, rất có trách nhiệm, rất biết chăm sóc em gái, để cậu nhóc canh chừng bên nôi, cô cũng an tâm chút, hơn nữa… Anh cả Cố cũng ở đây.
Triển Ngải Bình vào trong phòng bếp, Cố Thịnh còn mặc quân trang, buộc tạp dề, vai rộng, dây lưng màu trắng xiết lại khiến chiều dài áo hơi nhỏ, mọi người bấy giờ đều không mập, gầy gò, vóc người như Cố Thịnh vừa vặn, giống như là một con báo, linh hoạt, sức lực lại lớn
"Hì… Em đến nấu ăn cùng anh." Từ sau khi kết hôn, cô không vào nhà bếp quá nhiều, chỉ cần có Cố Thịnh ở đây thì anh sẽ nấu ăn cho cô ăn.
Tuy rằng Triển Ngải Bình không thích anh cả Cố, nhưng cô vẫn giữ mặt mũi cho Cố Thịnh, ít nhất ở trước mặt anh cả Cố bày ra chút hiền lành của mình, cũng không thể để Cố Thịnh bận bịu tới lui, cô ở nhà ngoại trừ cho con bú còn lại không làm gì.
Cố Thịnh nhanh chóng cắt thái thức ăn gọn gàng, "Vợ, không cần em làm, đi nghỉ ngơi đi."
Triển Ngải Bình: "Dù sao cũng cho em tí cơ hội biểu diễn chứ."
Cố Thịnh dữ dằn nói: "Không cho, đi nghỉ ngơi."
Triển Ngải Bình: "… Được rồi."
Trước đây rõ ràng vẫn luôn từ chối việc nhà, hiện tại người đàn ông này lại không cho cô làm gì, tâm trạng của Triển Ngải Bình rất tốt, chủ động đi tới bên người Cố Thịnh, ôm anh từ phía sau.
Ôm Cố Thịnh giống như là ôm một con gấu bông to lớn, vóc người của Triển Ngải Bình không thấp, cô ở trong đám con gái xem như khá cao, thế nhưng chiều cao của Cố Thịnh còn cao hơn, bị anh vòng vào trong ngực giống như là bị một con gấu to lớn đặt ở dưới thân, muốn tránh ra cũng không tránh được.
Triển Ngải Bình cười giơ tay ngoắc ngoắc với anh, Cố Thịnh hiểu ý cúi đầu, Triển Ngải Bình cười hôn lên mặt anh.
"Anh chồng tốt."
Cố Thịnh đè sau gáy cô lại, hôn lên môi cô, từ từ biến nụ hôn này sâu hơn, cũng không biết qua bao lâu, Triển Ngải Bình có hơi thất thần rúc vào trong ngực anh, hai người tách ra, trong ánh mắt của cô hiện chút ánh nước, xấu hổ kèm theo e sợ liếc mắt nhìn anh.
Trước đây cô ở trước mặt Cố Thịnh cậy mạnh, từng không sợ thẹn, hiện tại thành vợ chồng già, sự e thẹn thuộc về một cô gái lại chưa bao giờ biến mất, hai gò má đỏ ửng, không chứa bất kỳ phản kháng và che giấu.
Mãi đến tận khi cô quay người lại, nhìn thấy anh cả Cố ở cửa mặt không hề cảm xúc.
Triển Ngải Bình: "…"
Ngượng ngùng trên mặt cô thoáng chốc biến mất hầu như không còn, trở về dáng vẻ cười to toe toét, da mặt dày, vò mẻ không sợ vỡ, thậm chí còn mang theo một chút khiêu khích.
Người giống như đồng chí Tiểu Triển chính là gặp mạnh thì mạnh hơn, gặp yếu thì yếu hơn, đụng phải người mình ghét thì dù thế nào cũng không thể thua người thua khí thế được.
Triển Ngải Bình nói: "Anh cả Cố, phi lễ chớ nhìn."
"Còn nhìn à? Còn nhìn nữa? Em lại muốn hôn tiếp!"
Triển Ngải Bình đường hoàng đuổi anh ấy, đi tới ôm lấy Cố Thịnh, chủ động muốn hôn anh nữa, ngược lại cô ở nhà mình chủ động hôn chồng mình thì làm sao?
Cố Thịnh đè cô lại, Triển Ngải Bình không sợ thẹn, ngược lại là anh thẹn quá thành giận rồi.
Cố Nghiêu: "…"
Em trai em dâu bắt tay chọc giận anh ấy à.
Buổi tối ăn cơm ở nhà thằng năm, ăn cơm của đứa em trai mình thương yêu nhất làm, đồng chí Cố Nghiêu ngũ vị hỗn tạp trần.
Bữa cơm này rất náo nhiệt, gia đình thằng năm đông đúc, hai vợ chồng người ta còn có ba đứa nhỏ, Oa Bao Nhục chăm chú ăn cơm, con gái tri kỷ Tiểu Thang Viên vừa ăn cơm còn không quên tâng bốc cha, "Bác cả, cha cháu nấu cơm ngon lắm đúng không!"
"Cháu với anh trai thích ăn cơm cha cháu nấu nhất!"
"Cha rất tốt!"
…
Cố Thịnh ôm Tiểu Miên Hoa, cô nhóc uống sữa xong còn chưa ngủ, anh bảo Triển Ngải Bình ăn cơm trước, Triển Ngải Bình ăn vài miếng cơm, nghe con gái luyên thuyên bên tai, nghĩ thầm áo bông nhỏ lọt gió này giống như cậu cô nhóc, rất giỏi ba hoa, lời nói còn có hơi quen thuộc, nói chuyện rất êm tai.
—— Là cô con gái nhỏ rất khiến người ta yêu thích.