"Em gái à, sau này chúng ta liên lạc nhiều hơn." Triển Ngải Bình đã tỉnh táo từ bỏ ý đồ này, định trực tiếp đưa tiễn anh cả cô độc sống tiếp cuộc đời đi.
"Đừng mà!" Em gái nóng tính bên kia không đồng ý: "Chị là chị gái của Triển Minh Chiêu, chính là chị gái em, em nhất định phải ra mặt cho chị, ở quê nhà chúng em ——"
Em gái nóng tính nói qua nói lại thì bắt đầu bạo miệng, nghe mà Triển Ngải Bình đau đầu, ý trong ý ngoài của em gái nóng tính toàn là: Chúng ta là chị em tốt đã uống máu ăn thề, loại đàn ông này em cũng không ưa ba la ba la…
Triển Ngải Bình che trán: "…" Người chị em này quá xúc động, đồng chí Tiểu Triển đành cúp điện thoại.
"Chiêu tổn hại này không có tính thành công."
Triển Ngải Bình từ bỏ kế hoạch này, ai biết cô em gái nóng tính này tự mình tìm đến, tóm được anh cả Cố chửi rủa anh ấy một trận.
"Anh là cái thứ cá tôm thối nát gì, coi như anh có quyền thế, là có thể ép người ta xem mắt với anh sao? Tôi nói cho anh biết ——" Cái miệng của em gái nóng tính giống như súng laze, nói liên tục không ngừng.
Ngay lúc đó sắc mặt Cố Nghiêu như mây ngũ sắc.
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Thịnh: "…"
Em gái nóng tính này tên là Tăng Tuyết, cô ấy không hề giống tên của mình, không lạnh lẽo như tuyết chút nào, bây giờ Tăng Tuyết đập nồi dìm thuyền, cô ấy ở trong đoàn văn công bị một nam sĩ quan lớn tuổi dây dưa, lãnh đạo thấy thế đã tác hợp bọn họ, còn nói cô ấy không thức thời.
Ở trước mặt lãnh đạo, Tăng Tuyết rất khiếp sợ, giận mà không dám nói gì, cô ấy nhịn gần chết, mãi đến tận khi Triển Ngải Bình liên lạc với cô ấy, muốn tìm cô ấy hỗ trợ, Tăng Tuyết cũng muốn tìm Triển Ngải Bình hỗ trợ.
Dù Triển Ngải Bình nói bỏ đi, Tăng Tuyết vẫn muốn nắm lấy một cơ hội, để Triển Ngải Bình đến giúp cô ấy, cô ấy đến chuyến này chính là muốn thể hiện lòng trung thành.
Vừa khéo, Tăng Tuyết bị một gã đàn ông già khụ dây dưa, một bụng oán khí phát tiết ở trên người anh cả Cố, sau khi mắng xong, cô ấy có chút hối hận.
Đồng chí Tiểu Tăng hậu tri hậu giác phát hiện hình như cô ấy đã mắng một tên đàn ông lớn tuổi còn lợi hại hơn.
Không quan tâm gì nữa, dù sao mắng cũng mắng rồi, không bằng chửi cho thỏa chí!
Đây là lãnh đạo của người khác, cũng không phải lãnh đạo của cô ấy, cô ấy không sợ.
*
"Em gái Tăng, không sao đâu, em đừng lo lắng." Tăng Tuyết mới vừa rồi còn hung dữ sau đó như chim sợ cành cong, ở trước mặt Triển Ngải Bình bộc lộ ra sự yếu đuối của mình.
Triển Ngải Bình dẫn cô ấy vào một căn phòng nhỏ, nhẹ giọng an ủi cô ấy.
Tăng Tuyết sắp khóc rồi: "Sẽ không tìm em gây phiền phức chứ?"
Cô ấy trêu chọc một gã đàn ông già không nói, giờ lại thêm một người, người này so ra thì tuấn tú lịch sự hơn chút, chỉ là trông không dễ đối phó lắm, âm u, tâm cơ thâm trầm.
Sĩ quan lớn tuổi lúc trước theo đuổi cô ấy khá là thô lỗ, cô ấy không thích lắm, Tăng Tuyết thích người văn nhã một chút, thế nhưng… Vừa nãy nhìn thấy người đàn ông kia, lần đầu tiên Tăng Tuyết biết rồi cái gì gọi là tâm cơ thâm trầm, luôn cảm thấy anh ấy nổi lên một bụng ý xấu.
Cũng không phải thứ tốt.
Gặp loại người thẳng thắn, cô ấy còn không lo lắng như vậy.
Triển Ngải Bình nói: "Không sao đâu, không có gì cả, anh ta sắp đi rồi, đi rất xa, sẽ không tìm em gây phiền phức đâu."
Tăng Tuyết vỗ ngực mình: "Vậy em an tâm rồi… Chị Triển, em còn có vài việc muốn nhờ chị giúp đỡ."
Tăng Tuyết kể chuyện mình bị người ta dây dưa cho Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình gật đầu: "Chị bảo người quen nói giúp em một tiếng, em đừng lo lắng, coi như tất cả chưa từng xảy ra."
Triển Ngải Bình dự định người tốt làm đến cùng, giúp cô ấy giải quyết chuyện này, ngày hôm nay nhìn thấy Cố Nghiêu ăn quả đắng, cô cảm thấy khoái chết đi được.
"Chị em tốt, nếu không thì ở nhà chị ăn chút gì đi."
Tăng tuyết nói: "Uống chút gì đó?"
Triển Ngải Bình nói: "Nhà chị con còn nhỏ, chị không uống rượu."
Tăng Tuyết nói: "Vậy em cũng không uống."
Triển Ngải Bình lôi kéo Tăng Tuyết, trấn an cô ấy một trận, "uống trà sữa nói chuyện vui vẻ" với cô ấy, sau đó bảo Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi đưa cô ấy về.
Tăng Tuyết là người vô tư, lạc quan, trên đường trở về đã nghĩ thông, cười hì hì nói với Triển Minh Chiêu: "Lần sau có chuyện tốt như thế lại gọi tôi!"