Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 546 - Chương 546. Cọp Giấy 1

Chương 546. Cọp giấy 1 Chương 546. Cọp giấy 1

Chiêu động viên của Triển Ngải Bình có hiệu quả rõ ràng, Tăng Tuyết nhớ lại một hồi, nghĩ thầm cảm giác mắng người thật sảng khoái, giống như phun ra một bụng hỏa khí và xúi quẩy, tâm trạng toàn thân đều trống trải.

Triển Ngải Bình còn đồng ý giải quyết mọi chuyện giúp cô ấy… Cuộc sống tươi đẹp cỡ nào, tất cả đều rực rỡ như thế.

Tăng Tuyết giống như một người không liên quan.

Cô ấy nói mấy câu với Triển Minh Chiêu, vừa nhìn về phía Cố Tương Nghi: "Đây là bạn gái cậu à, nhìn khá quen, cũng không biết gặp ở đâu ha ha ——"

Cố Tương Nghi nói: "Người lúc trước cô mắng là anh trai tôi."

"Ạch ——" Nụ cười trên mặt Tăng Tuyết dừng lại, "A, xin lỗi."

"Không sao, chửi hay lắm." Cố Tương Nghi che miệng nở nụ cười.

Tăng Tuyết: "…."

Xem ra nhân duyên của gã đàn ông này rất tệ.

Triển Ngải Bình xử lý chuyện của Tăng Tuyết, Cố Thịnh thì đang động viên Cố Nghiêu, Cố Thịnh ôm Tiểu Miên Hoa trong lòng, nhịn cười muốn chết, nhìn mà Cố Nghiêu chỉ muốn đánh anh một trận nhưng anh ấy không đánh lại.

Cánh tay Cố Thịnh rắn chắc, cơ ngực mạnh mẽ, quật ngã anh ấy chẳng qua là chuyện trong một giây.

A, còn không phải che chở vợ anh à?

Cố Thịnh nói: "Anh cả, anh xem, con gái của em cũng đang cười."

Cố Nghiêu: "…"

Cố Nghiêu nhìn nụ cười trên mặt đứa trẻ này, bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ mặt mày hớn hở của một người.

Đời này lần đầu tiên anh ấy bị một người phụ nữ chỉ vào mũi mắng.

Cố Nghiêu cau mày nói: "Người phụ nữ kia tên là gì, to gan như vậy."

Cố Thịnh thuần thục dỗ dành con gái, "Làm sao em biết? Tiểu Miên Hoa, lại nhìn cha nào ——"

Cố Nghiêu nhíu mày đến mức có thể kẹp chết con muỗi: "Hai vợ chồng các em một người xướng một người họa, em có thể không biết sao?"

"Không biết thật mà, phải hỏi vợ em Bình Bình."

Cố Nghiêu: "…"

Cố Nghiêu không thể làm gì khác là đi tìm Triển Ngải Bình, không chỉ có anh ấy không muốn nói chuyện với Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình cũng không muốn nói chuyện với anh ấy.

"Đưa đơn vị và địa chỉ của cô kia cho tôi."

Trong lòng Triển Ngải Bình vang lên còi báo động: "Không được, anh cả, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, người ta chỉ là một cô gái còn nhỏ tuổi, anh đừng trả đũa."

"Nếu không anh cả cũng quá nhỏ nhen, anh đã bao nhiêu tuổi rồi."

"Anh cứ xem cô ấy như con gái phạm sai lầm đi."

Lông mày Cố Nghiêu hỗn loạn: "Có lẽ tôi không sinh được đứa con gái lớn thế đâu."

Triển Ngải Bình: "Dù sao cũng không thể nói, anh cả, chuyện này cứ bỏ qua đi, anh cũng nên đi rồi."

Dù cho không thể hỏi ra phương thức liên lạc từ chỗ Triển Ngải Bình, thế nhưng Cố Nghiêu cũng có cách của mình, chỉ cần người này tồn tại thì nhất định có thể tra ra được.

Anh cả Cố đi nửa tháng, Tăng Tuyết gọi điện thoại cầu cứu Triển Ngải Bình: "Chị Triển, van xin chị, đừng để anh ta dây dưa em nữa."

Triển Ngải Bình: "Anh ta cũng quá nhỏ nhỏ nhen rồi!"

Tăng Tuyết: "Anh ta bảo em đi học một trường nghệ thuật địa phương, anh ta nói em không có văn hóa, nói em thô tục…"

Trời ạ, đời này cô ấy ghét đi học nhất.

Triển Ngải Bình: "…" Khá lắm tên đàn ông khốn kiếp.

Đau đầu thật.

Triển Ngải Bình xoa mi tâm: "Như vậy đi, em cứ mắng anh ta, em phải từ chối tất cả yêu cầu vô lý, anh ta chỉ là một con cọp giấy! Mắng anh ta là được rồi! Người chị em, em phải có khí thế hơn anh ta."

Triển Ngải Bình: "Anh ta chỉ là một con cọp giấy! Mắng anh ta là được rồi!"

Tăng Tuyết: "Là, thật sao?"

"Thật." Triển Ngải Bình liên tục gật đầu mấy lần.

Không bao lâu, Cố Nghiêu đặc biệt gọi điện thoại cho Cố Thịnh, nhắc nhở em trai: "Quản vợ em cho tốt, đừng có nghĩ ý xấu cả ngày."

Cố Thịnh nín cười: "Em có lẽ không quản được cô ấy đâu."

"Anh, ba người phụ nữ thành cái chợ, bây giờ còn chỉ là bắt đầu."

Cố Nghiêu: "…"

Mắt thấy Cố Nghiêu và Tăng Tuyết giao du càng sâu, đổi thành Triển Ngải Bình ngũ vị hỗn tạp trần, cô gọi điện thoại hỏi Cố Trạch Ngạn, "Cha, cha có gấp không?"

"Cha gấp cái gì?" Khoảng thời gian này Cố Trạch Ngạn sắp cười chết rồi, con cả nhà ông ăn quả đắng, hai vợ chồng bọn họ hận không thể bắn pháo ba mươi ngày để chúc mừng, "Bình Bình, con là người trẻ tuổi, con nói với Tiểu Tăng, phải đánh bóng con mắt của mình, tuyệt đối đừng yêu đương với nó, trâu già gặm cỏ non, có xấu hổ hay không!"

Mong mà không được, tức chết nó mới tốt.

Triển Ngải Bình: "…"

*

Loáng một cái lại đến cuối năm, là thời điểm thay đổi nhân sự nhiều lần nhất, trong viện gia chúc người đến kẻ đi, nhà Triển Ngải Bình không thay đổi, sát vách nhà Trương Lệ Dung mới có một gia đình chuyển đến.

Đó là ủy viên Ngưu mới tới, đại gia đình của anh ta vô cùng náo nhiệt, chị dâu Ngưu, em gái Ngưu Xuân Yến, còn có năm đứa nhỏ của nhà họ Ngưu, có tới năm bé trai, nhỏ nhất một tuổi rưỡi, vừa mới cai sữa.

Bình Luận (0)
Comment