Từ sau khi nhà anh ta dọn đến, Trương Lệ Dung quả thực muốn điên, bởi vì bé trai của nhà cách vách quá nghịch ngợm gây sự, hai đứa nhỏ không tính, ba đứa lớn hơn chút quả thực đến chó còn ghét, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm là kiếm chuyện.
May mà sân của hai nhà khá to… Trương Lệ Dung suy nghĩ lại dựng một hàng rào vây quanh, tách rời với nhà sát vách.
Năm nhóc con ồn ào làm cho cô ta tê cả da đầu.
Ngưu Xuân Yến vừa đến nơi thì bắt đầu hỏi thăm con cái các nhà, chị dâu cô ta sinh liền năm đứa con trai, đây chính là nổi danh có tiếng, cái bụng không chịu thua kém, lần nào cũng khiến đàn ông xung quanh không ngừng hâm mộ.
Ngưu Xuân Yến nghe ngóng, trong viện gia chúc này không sinh giỏi lắm, sinh liền năm đứa con trai là nhiều nhất, cũng chỉ có nhà chủ nhiệm Lý có bốn đứa.
Còn nhà kế bên nhà họ Ngưu, càng không ra gì, trong nhà tổng cộng chỉ có một đứa bé, không kiếm được hai đứa.
Ngưu Xuân Yến vô cùng đắc ý, chạy đi há miệng cười to, nói với Trương Lệ Dung: "Nhà cô chỉ có một đứa bé à?"
Trương Lệ Dung nói: "Nhà tôi có một đứa là đủ rồi."
Ngưu Xuân Yến nói thầm: "Một đứa làm sao đủ, con trai đương nhiên phải càng sinh càng nhiều mới tốt."
Trương Lệ Dung nói: "Cái này cũng chưa chắc."
"Nhà tôi một đứa con trai duy nhất, cha đứa nhỏ yêu thương chìu chuộng, Kim Bảo nhà chúng tôi quý giá lắm."
Trương Lệ Dung đắc ý nói: "Con cái có nhiều thì hết quý chứ được gì."
Đây là đạo lý mà Trương Lệ Dung đã sớm ngộ ra… Đúng thế, hiện tại đoàn trưởng La chỉ có một đứa con trai, bất cứ lúc nào cũng để ở trong lòng, đây chính là đứa con trai duy nhất của anh ta.
Nếu có hai đứa ba đứa bốn đứa… Con cái quá nhiều, đoàn trưởng La còn có thể đặt Kim Bảo ở trong lòng sao?
Trương Lệ Dung: "Sau này con cái nhà cô đừng ngưỡng mộ đãi ngộ của con tôi."
Nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai duy nhất, ăn uống no đủ, nào giống năm thằng nhóc thúi nhà cách vách.
Trương Lệ Dung đắc ý lắc mông, vui vẻ về nhà.
Ngưu Xuân Yến ngây ngẩn cả người, trước đây lúc ở nông thôn, trong nhà chỉ có một đứa, ắt sẽ bị bắt nạt, bạn không anh em giúp đỡ, nhà ai trong thôn cũng có thể bắt nạt bạn, giành nước cũng không giành được, nhà ai mà không hận không thể sinh thêm mấy đứa.
"Ôm một đứa con trai thì có gì mà thèm."
Có điều đứa con trai duy nhất của cô ta ăn mặc rất sạch sẽ, nuôi đến béo trắng, cũng đúng, hai vợ chồng đều lãnh lương, chỉ nuôi một đứa, trong nhà có thể không thoải mái sao?
Ngưu Xuân Yến thất bại tan tác ở chỗ Trương Lệ Dung phải quay trở về, lại đến nhà họ La sát vách dạo một vòng, có một nhà họ Cố, nghe nói là sinh một trai hai gái, thật vô dụng!
Ngưu Xuân Yến nói với Triển Ngải Bình: "Nhà cô chỉ có một đứa con trai à, sao không sinh thêm mấy đứa, sau này con gái nhà cô bị bắt nạt, cũng không có mấy anh trai làm chỗ dựa, tôi nói với cô này, một đứa không đủ đâu."
Triển Ngải Bình: "Ai ——"
Triển Ngải Bình nhìn khuôn mặt xa lạ này, trong nháy mắt mới nghĩ ra thân phận của cô ta.
"Cô là chị dâu Ngưu mới chuyển đến à, tôi… Con gái tôi không hiểu chuyện làm hai đứa con trai nhà cô khóc à, tôi xin lỗi cô trước nhé."
"Cũng chỉ là trẻ con hơi quậy thôi."
Tiểu Thang Viên làm thằng ba thằng tư nhà họ Ngưu khóc, kết quả hai người bọn họ khóc lóc tìm anh trai, anh trai vừa nhìn Tiểu Thang Viên nhỏ bé như thế, cũng không biết nên làm gì, muốn đe dọa Tiểu Thang Viên, còn bị Tiểu Thang Viên hung dữ dọa sợ hết hồn.
Triển Ngải Bình cũng không hiểu tình huống cụ thể lắm, thấy người nhà họ Ngưu liền nói trước một tiếng.
Ngưu Xuân Yến: "…"
Ngưu Xuân Yến nhanh chóng đi về nhìn đám cháu của mình.
Triển Ngải Bình về nhà gọi hai anh em Oa Bao Nhục qua. Oa Bao Nhục đứng thẳng, Tiểu Thang Viên lẫm liệt hùng hổ ngửa đầu nhìn mẹ, "Mẹ, bọn họ cướp đồ chơi của nah trai."
"Thật quá đáng!" Tiểu Thang Viên làm nũng dậm chân hai cái.
Triển Ngải Bình: "…"
Oa Bao Nhục xấu hổ nói: "Bọn họ không cướp đồ chơi của con, là lấy! Là lấy!"
Tiểu Thang Viên nói: "Con lấy đồ chơi của anh trai về rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Viên Viên tuyệt quá, sau này phải bảo vệ anh trai."
Oa Bao Nhục giành nói: "Con sẽ bảo vệ tốt em gái!"
Tiểu Thang Viên kéo góc áo của cậu nhóc, vui vẻ nói: "Anh trai, anh phải bảo vệ em!"
"Yên tâm!" Oa Bao Nhục cho em gái một ánh mắt an tâm.
Triển Ngải Bình bóp mặt con trai, nhìn khuôn mặt khá tương tự mình… So với cô khi còn nhỏ thì trắng hơn cô, cũng gầy hơn cô chút, sao luôn bị người ta cướp đồ chơi đồ chơi vậy?