Tiểu Thang Viên tuổi còn nhỏ, là cái tuổi thích khoe khoang, một chút chuyện nhỏ cũng phải ầm ĩ lên để thiên hạ đều biết, chờ Cố Thịnh trở về, cô bé giống như mèo ngửi thấy mùi cá, dính lên người cha.
Trong toàn bộ người trong nhà bận rộn nhất phải kể đến mấy người Tiểu Thang Viên, đưa đi đón về, không chỉ phải quan tâm tới cảm xúc của mẹ và anh trai, còn phải làm bé đáng yêu của cô và cậu, làm người chị gái tri tâm của em gái, phải chăm sóc người cha đi làm bận rộn, nghiệp dư thì còn phải biểu diễn đủ kiểu tài nghệ.
"Cha!" Cô bé ôm đùi người đàn ông, kéo quần quân trang của anh bò lên một đường, không để ý đã bò lên tới eo.
Loại cảm giác như có con sâu róm bò lên người khiến Cố Thịnh muốn gạt bỏ cô nhóc, con gái lại như con khỉ, mắc chứng hơi tăng động.
May là quân trang cứng cáp, nếu không quần áo đều bị cô nhóc xé hỏng.
Nhóc con này còn rất có mắt nhìn, thường ngày cô nhóc sẽ không xé quần áo của mẹ, cũng có thể là do mẹ không cao bằng cha, bò lên không có cảm giác thành công.
So với đứa nhỏ cùng tuổi, Viên Viên lớn lên vừa cao lại cân xứng, vóc người không mập cũng không gầy, trên mặt có nét mập mạp trẻ con được người ta yêu thích, nắm giữ kỹ xảo làm nũng tỏ ra đáng yêu, thân thủ vừa mạnh mẽ lại linh hoạt, thân thiết như đã quen từ trước, da mặt dày, thích được người khác khen ngợi.
Một tay Cố Thịnh xách con gái mình lên, bảo cô nhóc ngồi trong khuỷu tay mình thật đàng hoàng. Dưới cái nhìn của anh, cô con gái này rất giống vợ mình Triển Ngải Bình, giống cái chứng tăng động, thích bò tới bò lui, bắt anh làm cây.
Có mẹ tất có con.
"Làm sao vậy?"
"Cha, hôm nay con bảo vệ anh trai đó ——" Tiểu Thang Viên vừa nói, trên tay cũng không ngừng nghỉ, tay nhỏ ôm lấy cổ cha, cẳng chân mạnh mẽ giẫm một cái, theo vai muốn trèo lên trên.
Cố Thịnh trực tiếp kẹp cô nhóc ở bên eo, hạn chế tất cả động tác của cô nhóc.
"Cha, có phải con rất anh dũng, là chiến sĩ nhí lợi hại, buổi tối có thể chọn món không, con muốn ăn…"
Tiểu Thang Viên còn chưa nói xong, Cố Thịnh nói: "Phải hỏi ý của mẹ con đã."
—— Còn phải hỏi ý của mẹ?
Tiểu Thang Viên dùng sức giẫm một cái, thoát khỏi vòng vây của cha, rơi xuống đất, bẹp bẹp chạy về phía trước vài bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn cha, điệu bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cha, cha không thể có chủ kiến của mình sao? Luôn hỏi mẹ hỏi mẹ…"
"Mẹ các con là chính ủy, phải nghe tư tưởng chỉ đạo của mẹ."
Tiểu Thang Viên: "…"
Tiểu Thang Viên xuất sư bất lợi không thể làm gì khác là vò mặt của mình, cô nhóc muốn tìm mẹ tỏ ra đáng yêu, làm nũng, "Mẹ, hôm nay con muốn ăn…"
Triển Ngải Bình cầm chổi lông gà chặn cô nhóc lại: "Tránh ra, hôm nay con muốn ăn, ngày mai con muốn ăn… Trong nhà mỗi ngày chọn món cho các con, đứa nào cũng háo ăn lắm."
Hai nhóc con trong nhà mỗi ngày muốn ăn muốn ăn, nghĩ đủ kiểu nguyên do chọn món.
Khoảng thời gian này sắp cuối năm, cuối năm chính là thời điểm thanh lý hàng, Triển Ngải Bình mở không ít đồ hộp cho bọn chúng ăn, đồ hộp trong nhà rất nhiều, có quân nhu mà Cố Thịnh mang về, còn có đồ hộp Chu Huệ tặng, cùng với đồ hộp nước ngoài của em trai Triển Minh Chiêu đem tới.
Không ít người tích trữ đồ hộp không nỡ ăn, Triển Ngải Bình thì lại theo thói quen thanh lý hàng tồn cuối năm.
Gần đây đãi ngộ của đám nhóc con nâng cao, Triển Ngải Bình lại ăn không ít đồ ăn vặt đóng hộp, đáng trách chính là… Trẻ con vĩnh viễn không biết thỏa mãn, bọn chúng chỉ biết được voi đòi tiên, ăn rồi còn muốn ăn nữa.
"Ăn nữa sẽ thành cô nhóc mập mất." Triển Ngải Bình ôm con gái cũng cảm thấy cô nhóc đầy đặn hơn không ít, thân hình sắp tăng lên rồi.
Trong đại viện mọi người đều khen cô nuôi con gái thật tốt, trắng trẻo cao lớn, đáng yêu, còn cao hơn mấy đứa nhỏ cùng tuổi, không ngại ngùng, ra ngoài thoải mái, một tiếng chú lại một tiếng dì, anh trai chị gái xinh đẹp… Luyện ra kỹ năng lời ngon tiếng ngọt bẩm sinh, chuyên lừa gạt các cô y tá hồ đồ trong bệnh viện.
Triển Ngải Bình là viện trưởng, dặn dò các y tá trong bệnh viện đừng bị lời ngon tiếng ngọt của cô nhóc mê hoặc mà nhét đồ ăn vặt cho cô nhóc.
"Mẹ…" Tiểu Thang Viên tội nghiệp vò mặt của mình, "Mẹ, con đói thật, con đói lắm."
Oa Bao Nhục quan tâm nói: "Mẹ, em gái đói bụng!"
Triển Ngải Bình: "…" Hành động của hai anh em này vừa lố vừa giả tạo.
"Đói bụng thì uống hai ly nước trước đi, mẹ dạy các con một kỹ xảo, há miệng, hít một hơi thật sâu, hít vào trong dạ dày, lập tức có thể lấp đầy bụng."
Tiểu Thang Viên và Oa Bao Nhục: "…"
Triển Ngải Bình bóp khuôn mặt nhỏ của con trai: "Đừng có cả ngày giật dây em gái con, chỉ biết ngồi làm ngư ông đắc lợi."