Triển Ngải Bình vẫn muốn nán lại bên cạnh Ngưu Xuân Yến lâu hơn, ai xấu thì người đó xấu hổ.
Nhìn trong đôi mắt Triển Ngải Bình mang theo ý cười, chị dâu Ngưu và Ngưu Xuân Yến hai mặt nhìn nhau: "…"
Sao Triển Ngải Bình này không hề tức giận chút nào vậy?
Nếu như là những nàng dâu trong thành phố trước đây thì đã xấu hổ muốn mắng người, thậm chí xoay người rời đi, cực đoan một chút chính là như Trương Lệ Dung, không tiếp tục mặc quần áo đó lên người nữa.
Triển Ngải Bình lại còn cười híp mắt trò chuyện với bọn họ.
Chị dâu Ngưu: "Chuyển tới… Vẫn được, chỉ là bên này hơi nóng."
Triển Ngải Bình nhiệt tình nói: "Hơi nóng thật, đặc biệt là phải chú ý chuột rắn sâu bọ, chớ để rắn bò vào trong nhà, tôi cũng chỉ nói thôi, thật sự có chuyện này đấy, rắn độc bò vào nhà không phải chuyện đùa…"
"Chờ nóng hơn chút nữa, hai người có thể nhìn thấy rất nhiều chiến sĩ, vào chiều hạ bắt rắn trong nơi đóng quân, hàng năm đều bắt được rất nhiều rắn độc to, năm ngoái có một con…"
…
Mặt mày chị dâu Ngưu và Ngưu Xuân Yến xám ngắt nghe Triển Ngải Bình phổ cập khoa học về rắn độc, hàng năm Triển Ngải Bình đều tham dự đội tuyên truyền phòng rắn, cô đã quá quen thuộc với những chuyện chuột bọ côn trùng rắn rết.
Không chỉ có thể nói về rắn độc, nói về các loại côn trùng độc cũng có thể nói hơn nửa ngày.
Chị dâu Ngưu: "Tiểu Triển, cô đừng nói nữa, nói một hồi tôi nổi da gà hết rồi."
Triển Ngải Bình không chỉ nói về rắn độc, cô còn nói về những người bị rắn độc cắn, cấp cứu thế nào, vết thương biến thành màu đen sưng tấy mưng mủ ra sao… Còn có người mấy năm trước cứu trễ mà cắt chi… Ở trong bệnh viện cắt chi thế nào…
Triển Ngải Bình cười híp mắt nói: "Bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi thích nói về cái này lắm."
"Không phải Xuân Yến nhà các chị muốn học y à? Sớm muộn gì cô ấy cũng phải làm quen, những vết thương máu thịt lẫn lộn đó, gì mà ruột rơi xuống một chỗ…"
Sặc mặt Ngưu Xuân Yến cực kỳ tệ.
Cô ta không muốn đi học y gì đó lắm.
Ba người bọn họ trò chuyện một hồi, cũng có người qua đường chú ý tới nơi này, đặc biệt là chú ý Triển Ngải Bình và Ngưu Xuân Yến mặc quần áo giống nhau, nhưng bọn họ cũng không có chỉ chỏ thẳng mặt.
Lại một lát sau.
Cố Thịnh về nhà sớm làm vài chuyện, anh chú ý tới ba người phụ nữ ở cửa, ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại ở trên người Triển Ngải Bình, ánh mắt đoàn trưởng Cố sáng lên: "Vợ à hôm nay em thật xinh đẹp!"
Khuôn mặt có đẹp hơn nữa thì nhìn lâu cũng sẽ nhàm chán, ngày thường không so sánh còn đỡ, ngày hôm nay có Ngưu Xuan Yến mặc quần áo giống y chang đứng ở một bên, dù cho vẫn là vợ mình, cùng một bộ quần áo, Cố Thịnh cảm thấy ngày hôm nay vợ mình trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Mặt mũi xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, trong màu da trắng bóc lộ ra màu hồng phấn nhạt, lúc nhìn về phía anh đôi mắt khẽ cười, nhìn mà khiến tâm thần anh rung động.
Triển Ngải Bình liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô em chồng Ngưu một cái, cô làm bộ e thẹn, kỹ xảo này đều nhờ cô học theo con gái Tiểu Thang Viên, "Anh Cố à, bình thường anh không khen em đẹp, hôm nay sao thế hả?"
Cô thốt ra lời này, sắc mặt của chị dâu Ngưu và Ngưu Xuân Yến không dễ nhìn cho lắm.
Cố Thịnh giả vờ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vừa cười nhìn về phía Triển Ngải Bình: "Vợ, không so sánh được —— Em xinh đẹp thật đấy!"
Anh không nói tỉ mỉ, nhưng ý trong lời nói của anh khiến sắc mặt em chồng Ngưu trắng bệch.
Ngưu Xuân Yến cũng bị sự chán ghét này làm hỏng mất.
"Trong miệng như bôi mật vậy, ghét chết đi được." Triển Ngải Bình nhăn nhó giẫm chân, ánh mắt long lanh như làn nước mùa thu oán trách anh, "Anh cũng rất đẹp trai, nhanh về đi."
Tâm tư đùa giỡn của Triển Ngải Bình nổi lên, không phải là muốn hát đôi sao, cô cũng biết hợp tác.
Cố Thịnh: "…"
Bị cô nói dỗi như thế, bên trong thân thể đoàn trưởng Cố như có một đống lửa cháy hừng hực.
Triển Ngải Bình e thẹn giục anh: "Mau trở về đi, đừng làm chậm trễ phụ nữ chúng em nói chuyện."
Cố Thịnh: "…"
Chị dâu Ngưu và Ngưu Xuân Yến bị ghét bỏ quá chừng, mặt Ngưu Xuân Yến khó coi như ăn trúng phân.
Chị dâu Ngưu nói: "Nhà chúng tôi cũng có chuyện, đi về trước đây."
Triển Ngải Bình nói: "Đừng mà, chúng ta tâm sự nhiều hơn đi, Xuân Yến nhà các chị muốn học y, sao có thể nói không học thì không học, nếu có vấn đề phải vượt khó tiến lên…"
Cố Thịnh trở về nhà, không tham dự vào cuộc chiến của những người phụ nữ.
Không bao lâu, đoàn trưởng La cũng vội vã chạy về, anh ta nhìn thấy ba người bọn họ, đoàn trưởng La theo bản năng nói: "Hôm nay viện trưởng Triển ăn diện thật đẹp!"