"Không phải chỉ là một con nhóc thôi sao? Còn không làm gì được nó hả?" Em chồng Ngưu, Ngưu Xuân Yến bị chọc tức ở chỗ Triển Ngải Bình, các cháu của mình lại chịu ấm ức ở chỗ Tiểu Thang Viên, Ngưu Xuân Yến nghĩ ra những suy nghĩ lệch lạc.
Cô ta không làm gì được một người lớn như Triển Ngải Bình, bắt nạt một con nhóc còn không dễ dàng sao?
Con gái sợ nhất cái gì? Còn không phải sợ người ta nói này nói nọ à.
Ngưu Xuân Yến cười híp mắt đi ra cửa trêu Tiểu Thang Viên: "Mẹ các cháu gả cho người thứ năm, không phải là vừa khéo à, nhà họ Ngưu bọn dì cũng có nhóc năm, cháu đó, sớm muộn gì cũng là con dâu nhà họ Ngưu bọn dì."
"Gọi vài tiếng mẹ nghe xem nào, tương lai vào cửa mới không lập quy củ cho cháu…"
"Cháu đó, giống như mẹ cháu vậy!"
…
Tiểu Thang Viên dù sao vẫn còn nhỏ, vừa nghe lời này, lại nhớ tới dáng dấp của anh em nhà họ Ngưu, bị doạ sắp thăng, nhếch môi muốn khóc, vuốt mắt chạy về nhà gọi mẹ, trong miệng còn kêu: "Con không muốn, con không muốn, con không muốn…"
Khóe miệng Ngưu Xuân Yến co rút: "…"
Tuy rằng trêu chọc con nhóc này khóc, cô ta rất có cảm giác thành công, thế nhưng dựa vào cái gì nghe nói phải gả đám nhóc nhà họ Ngưu bọn họ lại khóc thành như vậy.
Tiểu Thang Viên méo miệng, sà vào lòng mẹ Triển Ngải Bình, "Mẹ ơi con không muốn, con không muốn…"
"Không muốn cái gì?" Hiếm khi nhìn thấy Viên Viên nhà bọn họ như vậy, Triển Ngải Bình ôm lấy con gái lớn, "Ai bắt nạt con?"
Tiểu Thang Viên khịt khịt mũi, nói lộn xộn mất trật tự: "Con không muốn gả cho nhóc năm…"
Triển Ngải Bình đã nghe hiểu ý con gái từ trong lời nói lộn xộn của cô nhóc, hay lắm, lại là bà cô chồng thích gây chuyện của nhà họ Ngưu.
"Chúng ta không lấy chồng." Triển Ngải Bình giơ tay lau nước mắt thay cô nhóc, thế nhưng cô lại phát hiện Tiểu Thang Viên gào khan vài tiếng, cũng không có khóc ra giọt nước mắt nào, cô nhóc chỉ muốn kêu gào vài tiếng.
Lẽ nào cô nhóc đang thăm dò thái độ của mẹ?
Nghe thấy lời này của mẹ, mười đầu ngón tay che mắt của Tiểu Thang Viên lộ ra khe hở, hai con mắt nhỏ nhìn mẹ, chép chép miệng nói: "Vậy tại sao mẹ phải gả?"
Triển Ngải Bình: "…"
"Con sợ mẹ… Lỡ như con cũng giống mẹ." Tiểu Thang Viên ôm lấy cổ mẹ, vốn dĩ cô nhóc chỉ kêu gào bất mãn, thế nhưng nghĩ đến mẹ, cô nhóc lại cảm nhận được sự bi quan từ trong đấy.
Mặt Triển Ngải Bình không chút thay đổi nói: "Vậy cũng phải là người đẹp trai."
"Cha con là đứa con trai ưa nhìn nhất trong đại viện chúng ta, sau này Tiểu Thang Viên của chúng ta cũng phải tìm một người đẹp trai, ưa nhìn."
Tiểu Thang Viên sinh ra chút hứng thú, "Thật hả?"
"Cha đẹp cỡ nào?"
Vì dỗ con gái, Triển Ngải Bình lấy ra vài tấm ảnh hồi còn bé, đây chính là chỗ tốt của thanh mai trúc mã, hai vợ chồng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi còn bé lưu giữ không ít ảnh, hơn nữa tới nhà cha mẹ Cố Thịnh mấy lần, lại moi được mấy bức ảnh từ chỗ cha mẹ.
Triển Ngải Bình trải ra vài bức ảnh, chỉ vào cậu bé tuấn tú xuất sắc bên trên nói: "Con xem, có phải cha rất đẹp không?"
Tiểu Thang Viên: "A ——"
Tiểu Thang Viên chỉ vào một bạn nhỏ khác ở bên trên nói: "Mẹ, mẹ xem, khi còn bé mẹ không có tóc."
Triển Ngải Bình đen mặt: "Đừng nhận mẹ lung tung."
Tiểu Thang Viên nghiêm túc nói: "Đây chính là mẹ! Cha từng chỉ cho con xem rồi."
Triển Ngải Bình: "…"
Triển Ngải Bình vò cái mặt thối của ‘áo bông nhỏ lọt gió’, bình thường mấy tấm ảnh dìm khi còn bé đều ép dưới đáy hòm, không dễ lục ra để xem.
"Con sớm đã xem rồi còn hỏi ở đâu!!"
Thật sầu người.
Đồng chí Tiểu Triển rất thù dai, ghi lại tội của cha con trên cuốn sổ nhỏ.
Tiểu Thang Viên nâng mặt của mình: "Cha nói mẹ đẹp nhất!"
Triển Ngải Bình: "Coi như cha các con thức thời."
Con nít tuổi còn nhỏ, rất dễ bị dời đi sự chú ý, cũng sẽ không đào sâu vào vấn để, trong chốc lát, chính Tiểu Thang Viên cũng quên, trái lại truy hỏi chuyện ngày xưa của cha và mẹ.
Triển Ngải Bình dỗ dành con gái vài tiếng, thấy cô nhóc vui vẻ mới an tâm.
Nhà họ Ngưu này thật biết kiếm chuyện.
Còn không chờ Triển Ngải Bình nghĩ cách đánh trả nhà họ Ngưu, bản thân Tiểu Thang Viên đã trả thù đám anh em nhà họ Ngưu một trận rồi, "Rõ ràng nhà họ Ngưu toàn sinh ra mấy đồ mặt lừa, xấu như vậy còn muốn cưới tôi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lêu lêu…"
Tiểu Thang Viên nói chuyện ba ba ba giống như súng máy, tuy rằng con gái nói chuyện có hơi cay nghiệt, cũng không biết có phải anh cô nhóc dạy sau lưng không, thế nhưng Triển Ngải Bình cũng không muốn ngăn cản.