Quan hệ với nhà họ Ngưu cứ nói thẳng ra, cô cũng không muốn truyền ra bất kỳ chuyện cười gì giữa con gái và đám ôn con nhà họ Ngưu nữa.
Chính ủy Ngưu mới vừa về nhà, con trai nhỏ của anh ta chạy qua.
"Mặt lừa lớn dắt mặt lừa nhỏ." Tiểu Thang Viên ở bên cạnh nói.
Chính ủy Ngưu: "?!!!!"
Triển Ngải Bình bình tĩnh nói: "Lời trẻ con không có ý gì, Chính ủy Ngưu đã là người lớn, chớ tính toán với trẻ con."
Chính ủy Ngưu trở về nói với chị dâu Ngưu: "Sao bà lại biến quan hệ hàng xóm thành như thế? Hiện tại hai nhà kế bên đều không hợp với nhà chúng ta."
Chị dâu Ngưu có hơi chột dạ: "Vẫn là mấy nàng dâu thành phố các cô ấy quá nghiêm túc."
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Lý đến hòa giải, quay lại nói với Ngưu Xuân Yến tính cách quái gở: "Nhà mấy người cũng đừng lan truyền bậy bạ về nhà người ta, nếu không gây thù bốn phía cũng là đáng đời."
"Bà cô chồng nhà cô thật biết gây sự, sớm tìm người gả đi thôi."
"Lão Ngưu à, không nên để cho người nhà kéo chân sau nhà anh…"
Chủ nhiệm Lý rất không ưa điệu bộ của nhà anh ta, lúc trước còn tìm chị ấy mai mối, không thành còn móc mỉa, nói chị ấy giới thiệu không được, hiện tại chủ nhiệm Lý cũng phải mỉa mai lại.
Ai không biết cậy già lên mặt chứ?
Nhà họ Ngưu thành thật an tĩnh một lúc, ngày Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi kết hôn tới gần, Triển Bác gọi mấy cuộc điện thoại quan tâm hỏi han rồi ông ta cũng lặng lẽ hỏi thăm chuyện của Triển Minh Khang.
Triển Ngải Bình buồn cười: "Tôi thấy nó vừa về quê một cái là thành cái bánh bao thơm ngon, trong đại viện chúng tôi rất nhiều bà cô chồng, có mấy người nhìn trúng nó, ai, có điều chỉ là nhà gái lớn tuổi một chút."
Triển Bác lộ ý cười nhẹ nhàng: "Nhà chúng ta là gia đình dân chủ, phải xem ý nguyện của bản thân Tiểu Khang."
Sau khi Triển Bác nghe những em gái của các sĩ quan cũng nhìn chằm chằm Triển Minh Khang, trong lòng ông ta hết sức sung sướng, nhìn đi, con trai nhỏ của ông ta cũng sắp thành cái bánh bao, sau này có nhiều cô gái chờ cậu ta chọn.
Chẳng qua là cưới em gái sĩ quan hoặc là cán bộ chính phủ… Đều được… Đều được hết.
Triển Bác vô cùng vui vẻ: "Tương Nghi kết hôn, anh cả con rể cũng qua nhỉ, đã rất nhiều năm cha không gặp anh cả của cậu ấy rồi."
Đến lúc đó để anh cả Cố và Tiểu Khang gặp gỡ, làm quen với nhau.
So với em gái nhà sĩ quan, Triển Bác càng hi vọng con trai nhỏ có thể lấy em gái của cán bộ chính phủ hơn.
"Ừ." Triển Ngải Bình ôm ngực ừ một tiếng, cô cảm thấy buồn cười, Triển Bác mơ đẹp lắm, sớm muộn cũng có một ngày vỡ nát.
Triển Bác không phải nói nhà bọn họ là gia đình dân chủ à… Vậy xem lúc đó ông ta có dân chủ hay không.
Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn đến trước, lúc hai vợ chồng bọn họ tới, Cố Thịnh không ở nhà, Triển Ngải Bình trông coi con trai và hai đứa con gái ở nhà. Nhìn thấy ông bà nội đến, Tiểu Thang Viên vô cùng dẻo mồm nghênh đón: "Ông nội bà nội!"
Cố Trạch Ngạn vui vẻ ra mặt: "Cháu gái ngoan."
Cố Trạch Ngạn ôm lấy cháu gái, nghĩ thầm vẫn là cháu gái ngọt ngào nhà ông khiến người ta yêu thích, đáng yêu như thế, lại mềm mại biết làm nũng, sau này chớ để đám ôn con đại viện bắt nạt.
"Không ai bắt nạt cháu chứ?"
Tiểu Thang Viên lắc đầu một cái: "Không có."
Cố Trạch Ngạn: "Có người bắt nạt cháu thì nói với ông."
"Dạ."
Cố Trạch Ngạn nói với Triển Ngải Bình: "Hai đứa cháu gái nhà chúng ta xinh đẹp đáng yêu như thế, con với thằng năm phải trông kỹ, tuyệt đối đừng bị thằng ôn con nào ức hiếp."
"Đám nhãi con làm người ta ghét nhất, nhìn thấy con gái xinh đẹp là bắt nạt, gì mà hất váy, kéo dây buộc tóc, bắt sâu lông đáng sợ ——" Vừa nhìn thấy cháu gái mình, Cố Trạch Ngạn thoắt cái lo lắng.
Trước đây ông cũng không có nỗi lo này, bởi vì nhà ông đều là con trai, cũng chỉ có một đứa con gái, bởi vì trên đầu con gái có năm người anh hung hãn, căn bản không ai dám chọc Cố Tương Nghi.
Mà cháu gái nhỏ thì không như thế, anh trai Oa Bao Nhục thanh tú, bởi vì từ nhỏ thích đọc sách, tính cách cũng văn nhã nội liễm, không phải người thô lỗ, thật sợ chúng nó bị bắt nạt trong đại viện bộ đội.
Chính là tú tài gặp binh, có lý không nói được, ở trong đại viện bộ đội nhiều lúc dựa theo nắm đấm để nói chuyện.
Cố Trạch Ngạn nói: "Nếu không vẫn đừng nên mặc váy."
Triển Ngải Bình nhíu mày: "Sợ người khác hất váy thì không mặc váy? Nào có lý như vậy."
"Cha, cha yên tâm, Tiểu Thang Viên của chúng ta dữ lắm."
Cố Trạch Ngạn thở dài một hơi: "Nếu con bé có thể có một nửa sự dữ dội của mẹ nó khi còn bé thì cha cũng yên lòng."
Triển Ngải Bình: "…" Đứa con gái Siêu Mạnh Mẽ này có lẽ còn hung dữ hơn cô khi còn bé nhiều.
Cô nhóc còn co được duỗi được, khi còn bé Triển Ngải Bình rất cứng cỏi, cứng đến cùng, không chịu thua. Tiểu Thang Viên có thể làm nhiều hơn, cứng đối cứng cô nhóc dám đụng, làm nũng tỏ ra đáng yêu cô nhóc cũng làm ra trò, ăn sạch mọi nẻo đường.