Cố Trạch Ngạn nhìn Tiểu Thang Viên trong lồng ngực, nhìn đôi mắt to long lanh nước của cô nhóc, cảm thấy cô nhóc ngây thơ vô tội ngốc nghếch lại đáng yêu, chỉ là hơi giống thằng năm khi còn bé.
Cố Trạch Ngạn: "…"
Thằng năm khi còn bé trông thanh tú, nhưng lòng dạ anh đen tối khó chơi.
Không hề giống với cháu gái nhỏ ngây thơ trong sáng.
"Nhà các con hơi ít đồ." Đây là lần đầu tiên cha mẹ chồng đến sau khi hai vợ chồng Triển Ngải Bình chuyển nhà, lớn hơn căn nhà trước kia, Tần Anh quét mắt nhìn sơ vài lần, lớn hơn không ít, chỉ có một vấn đề… Quá trống trải.
Nói đến từ đây, thì có hơi không thể tưởng tượng nổi, bởi vì đặt ở phần lớn gia đình, đặc biệt là gia đình có con nhỏ, nhà cửa cũng không thể hiện ra cảnh tượng trống trải được.
Người bấy giờ đều có cơn nghiện trữ hàng một cách hơi không bình thường, nhà địa chủ cũng không có lương thực dư thừa, mấy món đồ nhỏ đều không nỡ vứt bỏ, nồi mục nát cũng phải vá lại, giày hỏng cũng phải sửa, chính là kiểu mới ba năm cũ ba năm vá lại ba năm…
Hai vợ chồng thằng năm kết hôn nhiều năm như vậy cũng có thể tích góp không ít đồ, sao trong nhà lại trống trải sạch sẽ như thế?
Triển Ngải Bình nói: "Đồ đạc ít, quét dọn cũng thuận tiện."
Cô và Cố Thịnh đều xuất thân làm lính, vì giảm thiểu làm việc nhà trong nhà, tất cả mọi thứ đều gom gọn cho thỏa đáng, có thể ít hơn thì ít hơn, đồ không thường dùng sẽ không bày ra cho bám bụi.
Tần Anh nói: "Cũng đúng…"
Tiểu Thang Viên nói: "Cha cháu quét rất sạch sẽ."
Triển Ngải Bình nghĩ thầm: "Đúng vậy…"
Đồ đạc ít, cũng không thấy bám bụi nhiều, nếu như Cố Thịnh bận bịu, có nhiều chỗ mười ngày nửa tháng quét một lần cũng không sao cả, hằng ngày dọn dẹp đơn giản là tốt rồi.
Cố Trạch Ngạn nói: "Hai vợ chồng các con đúng là rất biết sống."
"Nếu thằng ba có giác ngộ giống em trai nó cũng không tới mức ly hôn."
Triển Ngải Bình: "…"
Thằng ba cưới một đại mỹ nhân xinh đẹp yểu điệu, sau khi kết hôn hai người bọn họ đều là người chú trọng, hai người mỗi người có sự để ý của riêng mình, mỗi ngày đều cãi nhau.
Vào lúc này con gái Tiểu Miên Hoa đã có thể ngồi có thể bò, ngồi ở trên giường tre nhỏ, ngoan ngoãn lanh lợi, Triển Ngải Bình chấm một điểm đỏ trên mi tâm cô bé, cô bé cười hì hì, trông vừa mềm mại vừa dễ ức hiếp, khiến lòng người mềm nhũn.
Cả nhà đều đang dạy cô bé nói chuyện, đặc biệt là chị gái Tiểu Thang Viên, trò chuyện với cô bé, hai chị em một hỏi một đáp.
"Ma?"
"Muội!"
"Ma."
"Muội."
…
Lúc ban đầu Tiểu Miên Hoa thích "ma ma ma" trong miệng, sau này đã biến thành "muội muội muội".
Lúc nhìn thấy cháu gái Tiểu Thang Viên sóng mũi cao mắt to của mình, Cố Trạch Ngạn vẫn hơi yên tâm, chờ khi nhìn thấy cháu gái nhỏ tướng mạo mềm nhũn hàng thật giá thật, nỗi lo của người làm ông sắp tràn ra ngoài.
"Cháu gái nhỏ của ông tuyệt đối đừng bị bắt nạt!" Trong lòng Cố Trạch Ngạn vô cùng khiếp sợ.
Nhà họ Cố bọn họ lại có thể sinh ra một bé gái với tướng mạo này.
Triển Ngải Bình nói: "Có anh trai chị gái con bé ở bên mà."
Đâu chỉ Cố Trạch Ngạn khiếp sợ, đến ngay cả bản thân Triển Ngải Bình cũng khiếp sợ, cô lại có thể sinh ra bé gái với tướng mạo như này.
Tiểu Miên Hoa càng lớn càng trắng trẻo mềm mại, ngũ quan ngốc nghếch, không hề có tính công kích nào.
Triển Ngải Bình có tướng mạo rực rỡ sắc bén, Cố Thịnh cũng thế, hai người bọn họ ghép lại với nhau sao có thể sinh ra cô con gái như này… Thực sự khiến người ta khó có thể giải thích được.
Cố Trạch Ngạn: "…"
"Hai vợ chồng các con thật đúng là…" Khi còn bé là hai nhóc quỷ tinh nghịch, trước khi kết hôn hai người như nước với lửa, sau khi kết hôn thì như keo như sơn, sinh ra ba đứa nhỏ lại đều ngoan ngoãn lanh lợi.
Quả nhiên là… Quả nhiên là… Cố Trạch Ngạn ăn muối nhiều năm như vậy cũng không nghĩ ra từ gì để hình dung.
Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn ở nhà trêu chọc cháu gái nhỏ một lúc, mãi đến tận khi Cố Thịnh trở về, hai vợ chồng nhìn thấy con trai nhỏ, lại cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Cố Thịnh mặc một bộ quân trang mới, lúc về đến nhà hơi mở cổ áo, trên eo thắt dây nịt màu nâu, xiết chặt hiện ra vòng eo, dáng người cũng cao to kiên cường, càng khiến người ta kinh ngạc là, làn da của anh rất tốt, đôi mắt đào hoa rạng ngời rực rỡ.
Tiểu Thang Viên vui vẻ xông về phía cha mình, điềm nhiên gọi: "Cha!"
Cố Thịnh dùng tay trái làm xà đơn, treo con gái lớn lên, thực ra tư thế này rất quái lạ, bình thường con gái không làm được, nhưng ai bảo lực tay của hai người bọn họ đều rất mạnh.
Nói là con gái, kỳ thực vào lúc này hai người bọn họ trông càng giống như là anh em.