Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 562 - Chương 562. Tươi Cười Rạng Rỡ 4

Chương 562. Tươi cười rạng rỡ 4 Chương 562. Tươi cười rạng rỡ 4

Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn và Tần Anh sắp rớt cằm xuống đất: "?!!!!!"

Thằng năm đã ba mươi tuổi, sao tướng mạo càng nhìn càng thấy như lão hóa ngược, hồi đó mới vừa lên làm đoàn trưởng thành thục, bây giờ mặc quân trang về đến nhà trông như chàng trai mới nhập ngũ.

Năm trước anh còn không như vậy…

Vậy thì phải nói đến từ khi nhà họ Ngưu chuyển tới, bởi vì chuyện này nối tiếp chuyện kia, Triển Đại Bình Bình chịu kích thích, càng ngày càng chú ý vấn đề tạo hình tượng, hơn nữa vì làm gượng cho bọn nhỏ, Triển Ngải Bình không chỉ tự mình ăn uống dinh dưỡng, mát-xa mặt, thoa kem làm đẹp… Cô cũng mát-xa thoa kem làm đẹp cho Cố Thịnh…

Hai năm trước mới vừa kết hôn không bao lâu đồng chí Tiểu Triển thích kiểu đàn ông thô kệch mạnh mẽ, bây giờ để có chứng cứ thuyết phục rằng lúc còn trẻ cha rất bảnh bao ở trước mặt con cái, sau này tìm người yêu nhất định phải thật tinh mắt, vì thế:

—— Phải tin tưởng sức mạnh của Đông y.

Tóc vừa đen vừa dày.

Hơn nữa hai vợ chồng đều chú ý hình tượng, phảng phất như lại yêu nhau lần nữa, Triển Ngải Bình rất thích hình tượng mới càng ngày càng trẻ lại của chồng, hai người trải qua sự sến sẩm trong ngọt ngào, ừ, cũng càng thấy thoải mái cực kỳ, khí sắc xuất chúng.

Chồng mình tươi cười rạng rỡ đứng bên cạnh chính ủy Ngưu lộ hết vẻ già nua và đoàn trưởng La giống như bị vét sạch sinh lực, có vẻ không giống như là người đồng lứa, đồng chí Tiểu Triển cực kỳ đắc ý.

Cái này của cô gọi là thắng không hề có một tiếng động.

Đương nhiên rồi, ngày thường Cố Thịnh vẫn là gương mặt nghiêm túc, dã ngoại thì trét ít bùn, ăn mặc xuề xòa một chút, không phải em gái sắp kết hôn sao, người làm anh trai như anh vẫn nên tươi cười rạng rỡ chút thì tốt hơn.

Như vậy cũng có chỗ tốt, gần đây còn được lãnh đạo khen ngợi, càng trông có vẻ trẻ trung, càng có vẻ có nhiệt tình, tinh lực tràn đầy, kéo ra ngoài là có thể doạ người, để bên trên tín phục, đồng ý giao nhiệm vụ quan trọng cho anh.

Cố Trạch Ngạn khó hiểu nói: "Vợ thằng năm, con nói xem tóc của cha còn có thể cứu về hay không, có thể đen chút không?"

Hai vợ chồng bọn họ đã sớm tới tuổi dưỡng sinh.

Tần Anh nói: "Mẹ cũng đã ăn không ít mè đen."

Triển Ngải Bình nói: "Con mát-xa cho cha mẹ, điều dưỡng đặc biệt cho cha mẹ… "

"Tốt tốt tốt!" Cố Trạch Ngạn vỗ đùi: "Đến lúc đó cha thay cái diện mạo trở lại, hù chết đám già kia."

"Con gái của cha kết hôn, cha rạng rỡ trẻ ra mười tuổi, không không không… hai mươi tuổi!"

Triển Ngải Bình bắt đầu bận rộn làm đẹp cho hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn, mát-xa, dưỡng tóc, làm mờ đuôi mắt, đồi mồi của người già… Trước đây Tần Anh rất đơn giản, sợ bị người ta đàm tiếu nên cũng cẩn thận từng li từng tí một, hiện tại con gái nhỏ duy nhất sắp kết hôn, bà muốn ăn diện trông thật trẻ trung có tinh thần.

"Bình Bình à, ngón nghề này của con thật khéo!"

"Đương nhiên, chúng con làm bác sĩ, có thể không khéo tay sao…" Triển Ngải Bình còn nhớ nói lời hay cho em trai mình: "Em trai con cũng khéo tay."

Tần Anh: "…"

Khi bọn họ bận bịu khí thế ngất trời trong nghiệp làm đẹp, anh cả Cố đã tới.

Lần này Cố Nghiêu có chuẩn bị mà đến, trước đó không phải có quen Tăng Tuyết sao, cô gái nhỏ này vừa phiền vừa ồn, nói chuyện khiến đầu óc người ta ong ong cả lên, nhưng vẫn tính là đáng yêu, trong đầu có một đống ý nghĩ kỳ diệu.

Đồng chí Cố Nghiêu cảm thấy càng ở chung với thanh niên như này, tâm thái của anh ấy cũng trẻ theo, tinh thần diện mạo cũng trẻ ra.

Tuy rằng cách nhau "rất nhiều" tuổi… Nhưng anh ấy cảm thấy mình cũng không coi như quá già, đang độ tráng niên, một người đàn ông tráng niên đang ở thời kỳ vàng son trên con đường làm quan, tiền đồ rộng lớn.

Trước đây lúc còn trẻ, sợ mình không thể trấn áp được nên có xu hướng mặc quần áo già trước tuổi, hiện tại phải càng ngày càng trẻ tuổi.

Cố Nghiêu bỏ đi bộ quần áo cán bộ kỳ cựu nặng nề ngày thường, đổi sang áo sơ mi thời thượng của người trẻ tuổi, lần này em gái kết hôn, anh cũng dự định để người trong nhà khiếp sợ.

Trong lòng anh cả Cố cười đắc ý, thằng năm cũng qua tuổi 30, thành thục rồi, già rồi, đặt mười mấy năm trước, đứng ở bên cạnh anh giống như con trai anh, hiện tại không giống lúc trước.

Theo tuổi thằng năm càng lúc hai anh em họ càng ngày càng giống anh em.

Ôm ý nghĩ như thế, anh cả Cố mang theo tâm tình sung sướng đi tới tỉnh Điền, anh ở trên xe liên tục soi gương, lúc lên xe còn không quên nhìn kính chiếu hậu tự soi gương, anh ấy cảm thấy mình có khí sắc hồng hào, mặt mày rạng rỡ, vừa nhìn thì biết có việc vui xảy ra, cả người đâu chỉ trẻ ra mười tuổi.

Mãi đến tận khi tiến vào viện gia chúc, ở cửa đụng phải Cố Thịnh, hai người liếc nhìn nhau, còn chưa chào hỏi, Cố Nghiêu: "…"

Trong lòng anh cả Cố chửi bậy một câu.

Mẹ nó.

Bình Luận (0)
Comment