Cố Thịnh đứng ngoài sân hơi nghiêng đầu, mũi cao mày kiếm dưới vành mũ, phía sau anh một bụi hoa hồng đang nở rộ, màu sắc diễm lệ trác tuyệt, cực kỳ xán lạn, phảng phất như sức sống vô cùng vô tận lan tràn từ trong cánh hoa mà ra.
Gió thổi qua, trong lúc hoảng hốt Cố Nghiêu nhớ tới mười mấy năm trước. Năm đó mới vừa đưa thằng năm đi học trường quân đội, làm anh cả, anh ấy từng tự mình đến trường học thăm hỏi rất nhiều lần.
Cố Nghiêu: "…"
Một cảm giác tang thương không tên tự nhiên sinh ra.
"Em ——" Sao em lại giống như càng sống càng trẻ ra vậy?
Khi Cố Nghiêu nghĩ như vậy, Cố Thịnh cũng nghĩ như thế, anh cả anh hình như cũng trở nên trẻ hơn?
Nhớ tới bộ bí tịch tiêu sưng - mềm da - mặt gầy của vợ mình…
Vẻ mặt Cố Thịnh quái lạ: "…" Anh trai anh cũng sẽ không tìm một thầy thuốc đông y để điều dưỡng đấy chứ?
Ở trong lòng anh, anh cả anh là người đứng đắn.
"Người gặp việc vui tinh thần thoải mái?"
Cố Nghiêu: "… Có lẽ là thế đi."
Trên mặt Cố Nghiêu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Cố Thịnh mời anh đến nhà, chờ sau khi nhìn thấy Cố Trạch Ngạn, Cố Nghiêu không cười được nữa, bởi vì Cố Trạch Ngạn lúc này vô cùng đắc ý, nhìn thấy Cố Nghiêu, thoáng chốc mừng rỡ: "Thằng cả đến rồi, mau mau, chúng ta cùng soi gương."
"Con xem, có phải cha con trẻ lại hơn không? Ai nha thằng cả, hai ta đứng chung với nhau không giống cha con, như anh em đúng không?!" Cố Trạch Ngạn nắm vai anh cả, vui sướng trong lòng không gì sánh kịp.
Ông với con trai giống như anh em vậy!
Cố Nghiêu: "…"
Nỗi phẫn nộ và căm tức trong lòng anh cả Cố cũng sắp phun trào từ trong đôi mắt.
Anh ấy lạnh lùng nói: "Con với thằng năm mới là anh em."
Cố Trạch Ngạn lại đâm anh ấy một dao: "Tuổi tác hai con cách nhau rất lớn, nhìn không như anh em."
Cố Nghiêu: "Cha không phát hiện con trẻ hơn à?"
Cố Trạch Ngạn liếc nhìn Cố Thịnh, lại liếc nhìn Cố Nghiêu, nghi ngờ nói: "Có sao?"
Cố Nghiêu: "Thằng năm, lấy quân trang của em đến, anh cũng mặc quân trang."
Cố Nghiêu nghĩ thầm nhất định là quân trang có vẻ trẻ hơn, có tinh thần hơn.
Cố Thịnh: "Anh mặc không vừa đồ em đâu, em sang hỏi nhà kế bên mượn một bộ."
…
Khi Triển Ngải Bình khi về nhà, phát hiện cả nhà mặc quân trang, cô không mặc có vẻ không hợp, cô lục bộ quân trang cũ của mình ra, phơi một lát.
Chờ khi Cố Tương Nghi đến, nhìn một nhà ăn mặc nghiêm túc, cả người cô ấy cũng không tốt lắm: "… Mọi người muốn làm gì! Là con kết hôn chứ không phải đi ra chiến trường!"
Sao như có một đám người đến phá đám thế.
"Chị dâu, chị mau trở lại như cũ đi!"
Hôm sau sau khi anh cả Cố đến, hai vợ chồng Triển Bác và Chu Kiều Dung cũng đến, so với nhà cả nhà họ Cố như trẻ ra mười mấy tuổi, hai vợ chồng Triển Bác thì lại già đi hơn mười mấy tuổi, đặc biệt là Chu Kiều Dung, một đường xuôi nam, đường đi mệt nhọc, hơn nữa trong lòng nhớ nhung con trai Triển Minh Khang, Chu Kiều Dung không ngủ ngon, cũng ăn không ngon, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Tiểu Khang xuống nông thôn một năm cũng đủ rồi, người cha đẻ như ông nghĩ cách kiếm tiêu chuẩn làm sinh viên đại học công nông binh cho nó đi…"
"Mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái đó đi!"
Con trai nhỏ Triển Minh Khang trong tưởng tượng của Chu Dung Dung là cậu ta ở nông thôn mỗi ngày làm việc nhà nông, điều kiện gian khổ, rồi lại cắn răng không muốn chịu thua với cha, vì không khiến mẹ mình nóng ruột nóng gan, ít liên lạc với bà ta, cậu ta trưởng thành, đã học được cách yên lặng chịu đựng.
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Triển Minh Khang chắc chắn ở trong lều cỏ cũ nát của nông thôn, thở dài với bầu trời mặt trăng và những vì sao, dựa vào ánh trăng nhìn lén ảnh gia đình, âm thầm rơi nước mắt.
. . .
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh ấy, trái tim Chu Kiều Dung như bị dao cắt, khó chịu không cách nào tự kiềm chế, bà ta thật sự hận chết Triển Bác.
Hai vợ chồng Triển Bác biểu hiện tiều tụy đứng ở ngoài sân nhà họ Cố, nghĩ đến càng ngày càng gần con trai, trong lòng Triển Bác có áp lực rất lớn.