Ở dưới sự lải nhải của Chu Kiều Dung, ông ta rất sợ Triển Minh Khang hận người cha như ông ta. Triển Minh Chiêu kết hôn, cưới con gái nhà họ Cố, trong lòng ông ta vui mừng, thế nhưng Triển Minh Khang cũng đang ở nông thôn chịu khổ làm ruộng… Cảnh ngộ lúc này của hai anh em, một người ở trên trời, một người dưới mặt đất, ôi, người làm cha như ông ta quả thực khó chịu.
Triển Ngải Bình thấy hai người họ, giọng điệu không mặn không nhạt: "Hai người đã tới."
Triển Bác nói: "Bình Bình, Tiểu Khang đâu, nó đã tới chưa?"
Triển Ngải Bình nói: "Hai người đã tới, tự mình thông báo cho nó lại đây đi."
"Cháu, cháu là chị gái Tiểu Khang, sao lại nói tuyệt tình như vậy." Chu Kiều Dung lộ vẻ ưu thương: "Tiểu Khang của mẹ, nó ở nông thôn chịu cực chịu khổ, quá khó khăn rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Có gì mà khó khăn, năm đó khi Minh Chiêu xuống nông thôn, cũng không thấy bà lo lắng như thế, quả nhiên mẹ kế chính là mẹ kế."
Chu Kiều Dung bị cô phản bác nghẹn họng lại: "…"
Triển Ngải Bình nói: "Nếu như hai người vội vã gặp con, giờ tôi đi gọi xe cho hai người đi, đi đường núi một tiếng, đi mấy cây số là đến."
Triển Bác nói: "Trước tiên nghỉ một lát đi, cha với dì Dung chạy từ xa tới, rất mệt."
Triển Ngải Bình nói: "Dì Chu sốt ruột, hay dì đi xem trước?"
Chu Kiều Dung sắp thở không ra hơi, giọng ồm ồm nói: "Vậy thì làm phiền cháu gọi một chiếc xe cho dì, dì vội gặp con, lão Triển, ông đi theo tôi đi."
Triển Bác nghĩ tới cả đường bôn ba, ông ta đã cảm thấy bộ xương cũng rụng rời, thực sự không muốn di chuyển, vừa mệt vừa đói lại muốn ngủ, không chừng đợi lát nữa còn có thể ăn cơm con rể nấu, ông ta không muốn vào nông thôn.
"Bà vội gặp con thì một mình bà đi đi, ai u ——" Triển Bác chống hông của mình: "Bệnh đau lưng của tôi lại tái phát, giờ không động đậy được nữa."
Triển Ngải Bình tiếp lời nói: "Nếu không thì một mình dì đi qua đi."
Chu Kiều Dung vừa thấy điệu bộ chống lưng của Triển Bác, trong lòng vô cùng tức giận, thế nhưng lúc này khí thế bà ta cũng yếu đi, dọc theo đường đi quả thực rất mệt mỏi… Cho dù muốn gặp con trai cũng không vội vã trong một chốc được.
Chu Kiều Dung lộ vẻ mặt xúi quẩy nhưng giọng điệu lại quan tâm nói: "Cha các cháu bị bệnh đau lưng, dì vẫn nên ở lại chăm sóc ông ấy trước đã."
"Cha các cháu lớn tuổi rồi, một khắc cũng không thể rời dì."
Chu Kiều Dung cố ý khoe khoang việc này ở trước mặt con gái kế, xem đi, cha các người không thể rời khỏi tôi.
Đáng tiếc Triển Bác vẫn luôn muốn phá đám: "Kiều Dung, bà rời khỏi tôi mấy ngày cũng không sao, nếu không thì bà mau mau đi thăm con đi, không biết tình huống cụ thể của nó thế nào, người làm cha như tôi không an lòng."
Chu Kiều Dung: ". . . . . ."
Triển Ngải Bình nghe hai vợ chồng bọn họ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng ai cũng không đi, chỉ nói gọi điện thoại cho Triển Minh Khang, bảo cậu ta ngày mai đến.
"Cha, mẹ? Hai người đã tới… Được thôi, ngày mai con chạy tới." Triển Minh Khang nhíu mày, giờ nhận được điện thoại của cha mẹ, cậu ta cũng không cảm thấy mừng rỡ, trong lòng cực kỳ buồn bực, chỉ cảm thấy cuộc sống yên tĩnh của mình bị quấy rầy rồi.
Lời dạy dỗ trong miệng Triển Bác và dông dài của Chu Kiều Dung khiến cậu ta nhớ lại là phiền chán, bây giờ ở nông thôn, điều kiện chênh lệch một chút, nhưng là một con chim nhỏ tự do tự tại, người trong thôn khách sáo với cậu ta, mỗi ngày chị Yến Yến đều khen cậu ta.
"Vẫn phải quá đó một chuyến."
Triển Minh Khang nói chuyện này với Châu Yến Yến, đầu tiên Châu Yến Yến kinh ngạc một lúc, sau đó phục hồi lại tinh thần, "Em trai Khang, cậu muốn đi gặp cha mẹ cậu à, vậy cậu kể lại những chuyện một năm nay với cha mẹ cậu thật tỉ mỉ, cậu chịu khổ…"
Châu Yến Yến bỗng dưng nhớ tới cha mẹ Triển Minh Khang bảo cậu ta xuống nông thôn chính là vì rèn luyện, mà hiện tại Triển Minh Khang luyện được tay nghề kéo dài công việc, hết ăn lại nằm, cả ngày cũng không làm chuyện gì cả, ngược lại cậu ta không giống như những tên du côn kia, gây chuyện thị phi, đùa giỡn phụ nữ, nhưng cậu ta rất lười.
Loại lười biếng này cũng không phải là lười khiến người ta ghét, ngược lại, có lúc cô ta cảm thấy Triển Minh Khang còn rất ngoan ngoãn.
Mỗi ngày từ sáng đến tối Triển Minh Khang đều ra ngoài "tản bộ", người trong thôn không có khái niệm tản bộ gì, đi lên núi đi dạo có nghĩa lý gì? Thế nhưng cái tản bộ của Triển Minh Khang chính là kiểu tản bộ của người thành phố, đi dạo khắp nơi một chút… Còn có thể trốn tránh lao động.