Triển Ngải Giai ra ngoài đi bộ, nghe nói nhà họ Ngưu làm mai cho em trai cô ta, Triển Ngải Giai cười trên sự đau khổ của người khác, nghĩ phải đến nhà họ Ngưu nghe ngóng chuyện này rồi cô ta lại nói thêm vài lời khó nghe.
Cô ta cũng không sợ kết thù với người ở đây, là nơi ở của Triển Ngải Bình chứ không phải chỗ ở của cô ta.
Triển Ngải Giai gặp Trương Lệ Dung nhà kế bên trước, Trương Lệ Dung vừa nhìn thấy cô ta thì ngây ngẩn cả người.
Triển Ngải Giai kiêu ngạo nói: "Tôi là em gái của Triển Ngải Bình."
Trong đôi mắt Triển Ngải Giai ánh lên vẻ miệt thị nhìn xuống từ trên cao, hiện tại cô ta đổi sách lược, không trêu chọc nổi Triển Ngải Bình, cô ta còn không trêu chọc được đám phụ nữ xung quanh Triển Ngải Bình sao?
Xem cô ta gây sự với đám phụ nữ xung quanh, kiếm chuyện cho Triển Ngải Bình.
Trương Lệ Dung bị điệu bộ của cô ta làm buồn nôn hết sức, nhưng Trương Lệ Dung không hề tức giận chút nào, cô ta cười hì hì nói: "Cô làm mẹ kế phải không?"
Trương Lệ Dung là máy bay chiến đấu, gần đây tính tình vô cùng táo bạo, cô ta không thể làm phiền Triển Ngải Bình lại không gây chuyện được với tổ hợp chua ngoa đanh đá chị dâu ngưu và Ngưu Xuân Yến, hiện tại đụng một mình Triển Ngải Giai, cần phải ra vẻ ta đây thật kiêu kỳ.
Trương Lệ Dung nghĩ thầm cô còn cái kiểu con mắt nhìn trời bước đi, mắng cô cũng không mang theo chữ thô tục nào.
Sắc mặt Triển Ngải Giai lúc trắng lúc xanh, cái câu mẹ kế của Trương Lệ Dung thực sự chọc vào tim cô ta.
Triển Ngải Giai cười gằn: "Cô không làm mẹ kế à?"
Trương Lệ Dung nói: "Nhà tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất thôi."
Triển Ngải Giai cười ha ha: "Hai đứa nhóc cứng đầu thì sao? Tưởng tôi chưa từng ở viện gia chúc à?"
Trương Lệ Dung hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
Triển Ngải Giai hì hì cười nói: "Cái mũ trên đầu màu sắc khá đẹp ha."
Trương Lệ Dung nói: "Dù sao cũng tốt hơn làm mẹ kế."
Triển Ngải Giai: "…"
Hai người ở bề ngoài thì cười hì hì, sau lưng lại chửi rủa mắng nhiếc nhau, Triển Ngải Giai nghĩ thầm mấy ả làm vợ quân nhân quả nhiên cũng không phải người hiền lành gì.
Vào lúc này người nhà họ Ngưu trở về, Trương Lệ Dung trông thấy Ngưu Xuân Yến, cô ta hưng phấn nói: "Cô nhìn em gái nhà họ Ngưu kìa, suýt chút nữa đã làm em dâu cô rồi đó."
So với hai người Trương Lệ Dung và Triển Ngải Giai cưới người kết hôn lần hai lần ba, ngoại hình của Ngưu Xuân Yến đúng là không đáng chú ý, Triển Ngải Giai cảm thấy hình như cô ta còn lớn tuổi hơn một chút.
Gặp được một mục tiêu mới, Triển Ngải Giai vội bỏ lại Trương Lệ Dung, cô ta khó chịu tức giận nhìn về phía Ngưu Xuân Yến, không khách sáo giễu cợt nói: "Cô cũng không cảm thấy ngại mà đòi gả cho em trai tôi."
Trương Lệ Dung vừa nghe lời này, cô ta rất sung sướng, kéo dài giọng điệu: "Có mấy người chính là không biết xấu hổ."
"Em gái Triển, cô nói có đúng không?"
Vẻ mặt Triển Ngải Giai quái lạ, nghĩ thầm tới địa ngục đi chứ mà em gái Triển, ả họ Trương này quả thật là cỏ đầu tường.
Có điều kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Triển Ngải Giai cười hì hì nói: "Chị Trương, chị đừng như vậy, chừa chút mặt mũi cho người ta."
Trương Lệ Dung ha ha cười gằn: "Có mấy người cho mặt mũi mà không cần."
Ngưu Xuân Yến bị hai người họ kẻ xướng người họa móc mỉa muốn phát điên,
Cô ta mắng: "Hai con gà mái không đẻ được trứng."
Triển Ngải Giai chậc chậc quái gở nói: "Gà mái là đang nói chính cô đấy à, em gái Triển tôi đây đã có bốn đứa con trai rồi nhé."
Triển Ngải Giai mở ra ngón tay của mình, lộ ra số "bốn".
Trương Lệ Dung nói: "Cô lớn tuổi như vậy cũng không đẻ được trứng, còn cho cho chị dâu cô sử dụng như cây súng."
Triển Ngải Giai: "Còn phải nói à? Cô ta muốn làm trâu làm bò cho nhà anh chị cô ta, làm bảo mẫu cả đời, chị dâu cô ta ở sau lưng cười cợt làm nhục cô ta, bắt nạt cô ta, nàng còn cười hì hì la liếm tới, có đê tiện hay không?"
Trương Lệ Dung nói: "Ngưu Xuân Yến, có chút đầu óc tí đi."
Triển Ngải Giai nói: "Chị dâu cô tới cửa bàn chuyện cưới hỏi cũng không có ý tốt…"
…
Hai người họ cô một câu, tôi một câu, chọc Ngưu Xuân Yến tức tới khóc, cô em chồng nhà họ Ngưu khóc lóc chạy về nhà, Trương Lệ Dung đắc ý cực kỳ, cũng coi như xả được cơn giận, tức chết cô ta, xem cô ta còn dám bắt chước mặc quần áo hay không.
Triển Ngải Giai cũng chống nạnh đắc ý, làm mẹ kế mấy năm, cô ta cũng không còn là Triển Ngải Giai ngày trước, đạo hạnh cao thâm.
Trương Lệ Dung nhìn Triển Ngải Giai một lúc, nghĩ thầm nhỏ em gái này cũng không tệ, phối hợp hiểu ngầm.
Quả nhiên bàn về bắt nạt người, vẫn phải có một đồng đội tốt.
Cô ta vội gọi một người đến.
"Hai người cũng nên rời đi đi."