Triển Ngải Giai đang đắc ý và Trương Lệ Dung đang trầm tư bị tiếng nói ấy dọa sợ hết hồn, hai người quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện là Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình ôm ngực nhìn hai người họ, thu hết một màn vừa nãy vào đáy mắt, nghĩ thầm đây là đầu thôn cuối thôn xé đầu hoa gì đó à?
Triển Ngải Bình nói: "Cô em chồng Ngưu này rất dữ, thế mà cũng không dám đánh một trận với hai người."
Cô xoa tay, cô không giống những người này, có thể đánh nhau thì sẽ không uy hiếp.
Trương Lệ Dung: "… Chúng tôi đều là người văn minh, Triển Ngải Bình, cô dạy con sao thế, mọi chuyện sao có thể dùng đánh nhau để giải quyết."
Triển Ngải Bình nói: "Cẩn thận Ngưu Nhất, Nhị Tam Tứ Ngũ báo thù thay cô chúng nó, bắt nạt Kim Bảo Nhi nhà cô."
Sắc mặt Trương Lệ Dung thoáng chốc khó coi.
Suýt chút nữa quên đám Ngưu Nhất, Nhị Tam, Tứ Ngũ nghịch ngợm.
Trương Lệ Dung miễn cưỡng cười nói: "Không phải còn Tiểu Thang Viên và Tống Tử nhà cô à?"
"Hoan nghênh Tiểu Thang Viên nhà cô tới nhà của tôi chơi, nhà tôi vừa mua bánh đào, còn có bánh trứng, cũng chưa ăn nữa."
Triển Ngải Giai ở bên cạnh nghe lén khiếp sợ: "…"
Cái đệt, ả họ Trương này hào phóng thế! Sớm biết vậy vừa nãy đừng gây với cô ta mà kết bạn tốt với cô ta.
Sao cô ta không có hàng xóm nào hào phóng thế chứ, mấy thằng con trong nhà đều như quỷ chết đói đầu thai.
Triển Ngải Bình: "… Vậy cũng không cần."
Nói thật giống như Tiểu Thang Viên nhà các cô thu phí bảo hộ vậy.
*
Ngày ấy Cố Tương Nghi kết hôn, vô cùng náo nhiệt, Triển Minh Chiêu mượn một chiếc xe Jeep ở trong nhà máy tới đón dâu, đằng sau còn có mấy chiếc xe vận tải, ồn ào náo nhiệt lái tới căn nhà được phân của cậu.
Buổi trưa đãi đám ở nhà ăn trong nhà máy, mời vài đầu bếp, rất nhiều người, cảnh đám cưới xa hoa cũng không tệ lắm.
Trong bệnh viện Cố Tương Nghi cũng có mấy người bạn tốt, ai có nhiệm vụ thì không thể đến rồi.
Triển Ngải Bình và Cố Tương Nghi ngồi một chiếc xe, Triển Ngải Bình còn kéo Triển Ngải Giai lên xe, bảo Triển Ngải Giai và Cố Tương chờ chung với nhau.
"Hoa hồng phối với lá còn xanh, em gái Giai Giai, ngày hôm nay cô coi như là một chiếc lá xanh đi."
Cố Tương Nghi nói: "Được được, chị dâu Bình Bình, chị xinh đẹp như vậy, mau cách em xa một chút!"
Triển Ngải Bình: "… Nói chuyện kiểu gì với chị chồng em thế hả?"
Cố Tương Nghi cười hì hì nói: "Nói chuyện với em chồng chị thế đấy à?"
Hai người cười cười nói nói, Triển Ngải Giai ở bên cạnh cũng bị em chồng chị dâu các cô chọc tức chết, không phải người một nhà không vào chung một cửa, dựa vào cái gì cô ta chính là lá xanh?
Cả buổi sáng Triển Ngải Giai nhọc nhằn khổ sở ăn diện, kết quả phát hiện mình còn không trang điểm đẹp bằng Cố Tương Nghi, nghe nói còn là chú rể tự tay trang điểm vẽ lông mày cho cô ấy.
Triển Ngải Giai: "…" Triển Minh Chiêu còn có bản lãnh này à, cũng đúng, cậu từng làm lính văn nghệ binh.
Cũng không cần nói quá nhiều lời có cánh, bận rộn cả ngày, coi như đã cho em trai cưới được vợ rồi, Triển Ngải Bình an tâm.
Sau khi hai người kết hôn cũng không có quá nhiều thay đổi, gần giống như hồi yêu nhau, có điều --
Cố Trạch Ngạn chờ mong nói: "Anh muốn có cháu ngoại."
Tần Anh nói: "Trong nhà lại sắp náo nhiệt rồi."
Triển Minh Chiêu cười nói: "Sinh đứa bé như Tương Nghi."
Cố Tương Nghi nói: "Muốn có đứa như cháu gái nhỏ Viên Viên."
Tiểu Thang Viên rất vui vẻ: "Cháu đáng yêu nhất!"
"Đúng, cháu đáng yêu nhất." Cố Tương Nghi ôm lấy cháu gái nhỏ của mình, chà xát mặt cô nhóc: "Viên Viên nhà chúng ta đáng yêu nhất biết nũng nịu nhất, cô cũng muốn có một cô con gái đáng yêu tìm mẹ làm nũng!"
Triển Ngải Bình vươn tay giành lại con gái nhỏ của mình, cô ghen, "Đây là con gái chị, phải dính mẹ."
Tiểu Thang Viên chủ động ôm lấy cổ mẹ, thật vui vẻ hôn trong lòng bàn tay, vỗ mặt mẹ, vui vẻ nói: "Viên Viên yêu mẹ nhất!"
Anh trai Oa Bao Nhục ngồi bên cạnh: "Nhóc nịnh hót."
Em gái của cậu nhóc chính là một con nhóc nịnh hót biết xoay trái xoay phải.
Triển Ngải Bình nói: "Anh trai Hựu Hựu của chúng ta không ghen nè, đến đây, để mẹ hôn một cái."
Một ngón tay của Oa Bao Nhục ấn cằm của mình, cố hết sức nói: "Được rồi, vậy thì hôn một cái."
Cố Thịnh ôm con gái nhỏ Tiểu Miên Hoa trong lồng ngực: "Mấy người hôn tới hôn lui, có để cha vào mắt không?"
Triển Ngải Bình cười anh: "Anh cũng ghen à?"
Cố Thịnh nói: "Ghen chứ, hôn anh một cái đi."
Cố Tương Nghi âm thầm giật dây nói: "Chị dâu, chị cứ hôn một cái đi!"
Triển Ngải Bình đỏ mặt, một đám người chung quanh, cô trừng Cố Thịnh một cái: "Không hôn."
Cố Thịnh: "Vậy thì trở về phòng hôn lại."