Cố Trạch Ngạn đắc ý nói: "Chúng ta là người một nhà tương thân tương ái, tất cả đều thành đôi thành cặp thật là tốt, gia hòa vạn sự hưng."
Tần Anh vui cười hớn hở: "Nói đúng, chúng ta cứ chờ ôm cháu trai cháu gái."
Cố Nghiêu ôm ngực lạnh lùng ngồi ở một bên: "Vui vẻ là của mọi người, con không có."
Cái gì mà thành đôi thành cặp, chỉ có một mình anh ấy cô đơn.
Triển Ngải Bình nói: "Anh cả, còn có anh ba anh tư ở bên anh mà."
Cố Trạch Ngạn nói: "Đúng thế, ngày vui, đừng nói mấy lời mất hứng."
Tần Anh nói: "Đều nói cháu ngoại trai giống cậu, không chừng đứa nhỏ của em gái các con --"
Triển Ngải Bình: "Giống cậu nào?"
Cố Trạch Ngạn: "Có thể giống Bình Bình, nhà họ Triển."
Cố Tương Nghi: "NO, không muốn giống anh trai nhỏ và chị dâu nhỏ đâu."
Cố Nghiêu nói: "Giống con."
Cố Tương nghi: "Cũng đừng giống anh cả!!!"
"Con muốn giống Hựu Hựu và Viên Viên!"
*
Cố Tương Nghi kết hôn không lâu, lại đến khai giảng, hai đứa bé nhà họ Cố, sinh đôi, gần tuổi, thực ra vẫn chưa tới tuổi đi học, học mẫu giáo lại không thích hợp lắm, lúc trước Triển Ngải Bình từng cho học chung một đợt, hai anh em cách biệt quá lớn, kiểu nào cũng không phù hợp.
Anh trai Oa Bao Nhục đã biết rất nhiều chữ, cậu nhóc thậm chí đã có thể tự mình đọc sách học tập tra từ điển, ngày thường đều khá yên tĩnh, không ồn ào, một mình ở trong phòng chơi, còn thích phá đồ, tháo mở món đồ mình phá hỏng, cậu nhóc còn tự tạo một trạm xăng dầu cho mình, năng lực hành động rất mạnh.
Có đứa con như thế, rất khiến Triển Ngải Bình bớt lo, con trai trưởng thành sớm, không cần cô lo.
Em gái Tiểu Thang Viên, thì hoàn toàn khác, cô nhóc giống như viên bánh trôi lăn lộn trong nước sôi, hoàn toàn không dừng được.
Cả ngày ra ngoài làm này làm nọ, hoàn toàn khác người anh lớn an tĩnh, cũng không thích đọc sách, không thích viết chữ, ưu điểm duy nhất chính là – chữ bút lông vẫn tính là đẹp.
Triển Ngải Bình thở dài một hơi, "Chữ viết bút lông rất đẹp, nhưng con bé không biết chữ."
Đây là một vấn đề rất mâu thuẫn!
Lúc trước Triển Ngải Bình đưa Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đến chỗ Thẩm Lệ Thanh này, để Thẩm Lệ Thanh dạy hai chúng nó thư pháp, đã có hiệu quả rõ ràng, chữ viết của bọn chúng coi như không tệ, đẹp hơn kiểu chữ rồng bay phượng máu của vài bạn nhỏ nhiều, có thể nói là thắng từ vạch xuất phát.
Thế nhưng --
Hành vi nóng vội hỏng việc là không được.
Thẩm Lệ Thanh dạy hai bài thơ, mấy đứa trẻ luyện đi luyện lại chỉ có hai bài thơ, một bài có mở đầu "Sáng rời Bạch Đế rực ngàn mây", một bài thơ là《 Lên lầu Quán Tước 》"Muốn trông xa nghìn dặm, bước lên một tầng lầu" .
Đều là vài danh ngôn nhìn đời, mấy đứa trẻ đều có thể học thuộc hai bài thơ ấy, cũng có thể viết ra.
Nhưng có nhiều giới hạn hơn thế.
Triển Ngải Bình nói với Cố Thịnh: "Ngay cả tên mình con gái anh cũng không viết được, con bé chỉ có thể viết hai bài thơ."
Cố Thịnh vuốt mũi của mình cười: "Con gái chúng ta có thể viết hai bài thơ đã rất lợi hại, em làm mẹ còn không thỏa mãn."
Triển Ngải Bình nghĩ thầm con gái đang thỏa mãn kết quả của giáo dục thi cử, lấy hai bài thơ này đi tham gia cuộc thi viết chữ bút lông của học sinh tiểu học, có lẽ còn có thể lấy giải, sau này ngoại trừ hai bài thơ này, cô nhóc cũng không viết được thứ khác.
Triển Ngải Bình: "Con bé không biết chữ, em nghi là chữ nào con bé cũng không biết, giống như vẽ vậy, cứ vẽ một nét là vẽ lại một nét, cũng không hiểu hàm nghĩa nội dung của thơ, nói với con bé nhiều lần, con bé vẫn không nhớ được."
Nhóc não cá vàng này, cũng không tức chết cô à.
Triển Ngải Bình bảo Tiểu Thang Viên đọc truyện về hai bài thơ rất nhiều lần, lần nào cũng đọc rồi quên vẫn hoàn quên, con nhóc này hoàn toàn không chú ý học tập.
Cố Thịnh nói: "Con người ta lớn tầm này, có mấy đứa biết chữ? Em đừng nóng vội hỏng việc."
Cố Thịnh ôm vai vợ mình, động viên cô: "Vợ, con của chúng ta đã thông minh vượt qua người thường, em không thể xem mỗi đứa con của chúng ta là Hựu Hựu, con gái chúng ta sẽ đau lòng."
"Em cũng không kỳ vọng con cái nhà ta đứa nào cũng thông minh." Triển Ngải Bình tựa ở trong lồng ngực anh: "Đồng chí Cố, anh không biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc."
"Con gái chúng ta Viên Viên nhất định rất thông minh, anh nhìn thử đi, anh xem con bé nói những lời ngon tiếng ngọt đó rất thuận miệng, há mồm là nói ngay, miệng lưỡi lưu loát, anh bảo con bé học chữ, bảo con bé tính toán, con bé sẽ không làm… Em nghi con bé chưa từng để tâm ở việc đàng hoàng."
Triển Ngải Bình nói: "Con của hai ta, có thể không thông minh, em nhớ hồi em ba, bốn tuổi cũng có thể học thuộc bảng cửu chương rồi."
Hai người học giỏi dù sao cũng không thể sinh ra một đứa học dốt.
Cố Thịnh nói: "Con cái còn nhỏ, em đó, mỗi ngày đừng nghĩ quá nhiều, việc này có thể nghiêm trọng cỡ nào."