Cô cưng chiều sờ đầu con gái lớn, Tiểu Thang Viên cũng không phải không có khả năng tiến vào đội danh dự, dù sao nhân duyên của cô nhóc tốt, là thủ lĩnh xã giao tí hon, không chừng sẽ trà trộn vào được, dù sao đội danh dự thiếu nhi cũng không cần năng lực thiên phú quá lớn.
Oa Bao Nhục nói: "Mẹ, con muốn làm lớp trưởng!"
Anh trai Oa Bao Nhục cũng có dã tâm bừng bừng.
Triển Ngải Bình gật gù: "Ừ, tốt."
Bất kể là con gái tiến vào đội danh dự, hay là con trai làm trưởng lớp, đồng chí Tiểu Triển đều cảm thấy không có khả năng lắm, rất có tính khiêu chiến, dù sao đứa trẻ nhà bọn họ quá nhỏ, có vài đứa lớp một, lại giống với dự định của Trương Lệ Dung, kéo dài tới tám, chín tuổi lại đi học lớp một.
Triển Ngải Bình đều nhiệt liệt khích lệ hai đứa nhỏ một phen, thậm chí muốn giết gà chúc mừng một hồi, bị đồng chí Cố ngăn cản lại, Cố Thịnh nói: "Em cũng phải chờ mọi chuyện xong xuôi hãy giết gà chúc mừng."
Đứa nhỏ chẳng qua là lộ ra một tí dã tâm nho nhỏ mà thôi.
Người làm mẹ luôn dễ hồ đồ.
Triển Ngải Bình: "… Được rồi, nghe cha nó, nếu như Viên Viên tiến vào đội danh dự, anh trai làm lớp trưởng, thì chúng ta giết gà chúc mừng có được hay không?"
Tuy rằng nói như vậy, Triển Ngải Bình vẫn định dù mọi chuyện không thành, cũng phải tìm cớ giết gà chúc mừng một phen.
Hai đứa bé trăm miệng một lời: "Được!"
Vì giết gà chúc mừng cũng phải nỗ lực.
Chờ đến buổi tối, mặc dù là ngày đầu tiên đứa nhỏ chính thức đi học, thế nhưng Triển Ngải Bình vẫn kích động không thôi, đừng nói là tiến vào đội danh dự, cô thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng màn biểu diễn mỗi dịp tết Nguyên Đán.
Triển Ngải Bình lăn vào trong lòng Cố Thịnh: "Anh Cố à, đây là nơi bắt đầu ước mơ của con chúng ta."
Cố Thịnh: "Là nơi bắt đầu ước mơ của em."
Triển Ngải Bình: "…"
Ngày hôm sau, Cố Thịnh ra ngoài từ rất sớm, hai đứa bé cũng đi học, hôm nay Triển Ngải Bình không cần đi làm, một mình cô ở nhà chăm Tiểu Miên Hoa, tâm trạng của hai mẹ con đều rất tốt.
"Tiểu Miên Hoa cũng muốn đi học cùng anh trai chị gái có đúng không."
Tiểu Miên Hoa nói chuyện không rõ ràng: "Anh trai học học!"
Triển Ngải Bình nói: "Quả nhiên là dính anh trai, không uổng công anh trai con kiên trì dạy con mỗi ngày."
"Ba anh em nhà chúng ta, chắc chắn học hành đều rất tốt, chúng ta chờ anh trai con lấy hạng nhất thi cuối kỳ về."
"Với sự thông minh của anh trai con, chắc chắn lần nào cũng được hạng nhất."
Đồng chí Tiểu Triển ngóng trông kết quả học tập của con cái đều tốt, để cô làm đi họp phụ huynh nở mày nở mặt, để các gia đình quân nhân xung quanh đều hâm mộ.
Triển Ngải Bình đang suy nghĩ những việc này, phía bên ngoài sân có người tìm, là một người chị dâu mặc vải bông màu xanh, giày vải màu đen, quần đen dài, vóc người không cao, tuổi lớn hơn cô, trên cánh tay còn ôm rổ trúc.
"Bác sĩ Triển, đúng lúc, tôi nghe nói hôm nay cô không đi làm, vốn tưởng phải đợi hai vợ chồng các cô tan tầm, bây giờ tìm được cô rồi."
Triển Ngải Bình ôm Tiểu Miên Hoa đi tới, "Chị dâu Hà, làm sao vậy?"
Chị dâu Hà nói: "Tôi có chút chuyện tìm cọ -- Mấy nhóc nhà cô đi học à?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Đúng vậy, cùng trường tiểu học cho con em với Kim Cương nhà chị."
Năm nay con trai chị dâu Hà học lớp ba, lớn hơn hai anh em Oa Bao Nhục nhiều, ngày thường rất bướng bỉnh, người ta cũng gọi cậu bé là đầu sắt Kim Cương, lúc đánh nhau thích đụng đầu, cực kỳ cứng đầu như đầu sắt.
Vừa nghe Triển Ngải Bình nói tới con trai mình, mặt chị dâu Hà lập tức nghiêm trọng, cô ấy nghiêm túc nói: "Viện trưởng Triển, ngày hôm nay tôi nhất định phải trịnh trọng nói cho cô một chuyện, con trai của cô Oa Bao Nhục có vấn đề rất lớn."
"Tư tưởng của cậu nhóc có vấn đề!"
"A?!" Lần đầu tiên Triển Ngải Bình gặp phải có người tới cửa mét, còn là mét Oa Bao Nhục nhà cô, có thế nào thì Oa Bao Nhục nhà cô cũng không đánh lại đầu sắt Kim Cương nhà người ta.
Triển Ngải Bình nói: "Con trai của tôi nói với Kim Cương cái gì?"
Sẽ không phải là giật dây Kim Cương làm cái gì đấy chứ?
Chị dâu Hà nghiêm mặt, lấy ra mấy quyển bài tập hè từ trong rổ, "Bác sĩ Triển, tự cô xem đi, cô có quen không."
Triển Ngải Bình lật bài tập toán, viết rất nghiêm túc, đề toán đều đúng hết, chỉ là chữ viết hơi quen mắt.
Chị dâu Hà: "Nhìn ra rồi nhỉ?"
Triển Ngải Bình: "… Con trai tôi làm bài tập hè giúp con trai chị?" Sao con trai cô có thể làm được?
"Nó lấy tiền!"
Triển Ngải Bình: "Hả?!"